Cô phát thanh viên đọc số điện thoại của nhỏ có một lần mà anh đã để bụng rồi nhắn tin làm quen được nhỏ. Từ đó đến giờ anh càng không thể bỏ qua chương trình: “Quà tặng âm nhạc” nào nữa. Nhỏ 18 tuổi, nhỏ nhìn cuộc đời một màu hồng tươi sáng. Trừ những lúc nhỏ nhớ nhà ra, lúc nào anh gọi cho nhỏ là nhỏ líu lo như con chim non.
Xa nhau nỗi nhớ nặng thêm Trời nam,
Đất bắc nên đêm bỗng dài
Dẫu rằng có phải chia hai
Nhớ về nơi ấy mỗi ngày có nhau.
- Đã nói là không, không ai được ngồi vào ghế đó rồi mà! Tao đã nói bao nhiêu lần rồi!
Tiếng anh tài xế la phụ xe làm hành khách đang lim dim ngủ bỗng giật mình. Anh Tài xế đóng xầm cửa và lên xe đi tiếp, chỉ còn nghe tiếng phụ xe lầm bầm: “ngộ thiệt, đụng tới cái ghế đó là nổi đóa lên với tui là sao. Trời gần tối rồi để người ta đứng đón xe tội nghiệp. Mệt ghê, đón thêm khách mà la tui thấy ghê à”.
Nhà anh ở xứ cao nguyên thơ mộng nơi có thành phố sương mù mà ai cũng muốn một lần được đặt chân đến. Nhà anh kinh doanh xe khách tuyến Sài Gòn – Đà Lạt. Từ lâu lắm rồi, tên xe khách nhà anh đã trở thành cái tên thân thuộc của bao cô cậu sinh viên đi học xa nhà.
Hầu như xóm nhà anh, hễ ai có con thi đậu đại học đều đi xe nhà anh, vì anh tận tình chở đến tận địa chỉ ở Sài Gòn. Đôi khi, lần đầu tiên con đi học xa mà ba mẹ cũng an tâm gửi con cho anh chở đến nhà bà con ở Sài Gòn. Những cô cậu sinh viên lỡ xài hết tiền ba mẹ gửi cho, không còn tiền về xe thì cứ gọi điện cho anh, anh ghé đón, đưa về đến nhà, Ba Mẹ ra đón con rồi trả tiền xe cho anh.
Suốt đoạn đường dài anh chỉ có một người bạn thân đó là chương trình FM, và ông tơ bà nguyệt “Quà tặng âm nhạc” đã mang nhỏ đến với anh. Nhỏ là đồng hương của anh đó, anh biết điều này vì nhỏ gửi bài hát “Thương về miền đất lạnh” để tặng các bạn cùng khóa vừa mới tốt nghiệp của mình. Giờ nhỏ đang ở nơi xa, nơi mà anh đi rồi về mỗi ngày.
Cô phát thanh viên đọc số điện thoại của nhỏ có một lần mà anh đã để bụng rồi nhắn tin làm quen được nhỏ. Từ đó đến giờ anh càng không thể bỏ qua chương trình: “Quà tặng âm nhạc” nào nữa. Nhỏ 18 tuổi, nhỏ nhìn cuộc đời một màu hồng tươi sáng. Trừ những lúc nhỏ nhớ nhà ra, lúc nào anh gọi cho nhỏ là nhỏ líu lo như con chim non.
Nhỏ lí la lí lắc, mọi thứ đối với nhỏ đều là chuyện nhỏ. Anh thích nhỏ, nhỏ như một thiên thần giúp anh tìm lại niềm lạc quan mà lâu nay anh để bụi đường che kín mất. Từ ngày có nhỏ, anh có thói quen mới. Mỗi ngày kết thúc một chặng xe, trước khi đi ngủ, anh và nhỏ lại “tám” điện thoại với nhau.
Nhỏ kể anh nghe chuyện trường, chuyện lớp, chuyện ông thầy dạy triết học là “tiến sĩ gây mê”, hễ thầy cất giọng oanh vàng là cả lớp bắt đầu ngủ. Anh kể nhỏ nghe chuyện khách, chuyện xe, chuyện khóm hoa dã quỳ ngay đèo Prene đã ra hoa vàng rực, chuyện đồi cà phê ở Di Linh bắt đầu ra hoa, hương thơm suốt đoạn đường anh đi ngang. Cứ như anh mang cả Đà Lat xuống cho nhỏ vậy.
Chiếc ghế trống trên xe khách
Từ ngày có anh, nhỏ đã không khóc vì nhớ nhà nữa. Mỗi chuyến đi, anh lại mang theo niềm vui cho nhỏ. Có hôm, anh mang cành mimosa sáng nay vừa mới nở đón sương mai trên sân vườn Đà Lạt, mà chiều tà mimosa lại đón hoàng hôn trên tay nhỏ nơi ánh đèn đường bắt đầu lấn át chút ánh nắng vàng cuối trời xa. Anh nói với nhỏ:
- Khi nào nhỏ về Đà Lạt nhỉ?
- Chắc Tết này, thi xong nhỏ mới về.
- Tết này về, nhỏ sang nhà anh chơi nhé, anh sẽ tặng nhỏ cả vườn hồng trước sân nhà anh luôn
- Thiệt hả anh? Nhưng nhỏ đang nghĩ đến chuyện khác.
- Chuyện gì mà quan trọng ghê vậy?
Nhỏ phụng phịu:
- Nhỏ đang tưởng tượng được anh làm tài xế chở nhỏ về nhà.
- Tưởng gì, anh làm tài xế cho nhỏ cả đời luôn, chịu không?
- Alô, anh hả
- Anh nghe nè
- Mai nhỏ thi môn cuối rồi đó nghen.
- Ừ thi xong thì được ngĩ Tết luôn hông? Mai anh làm tài xế chở nhỏ về luôn nha.
- Hí hí, Nhỏ đợi ngày mai cả tháng nay rồi đó. Anh nhớ nha.
- Ừ anh nhớ mà, nhỏ ngủ ngon nha.
Anh cúp máy mà lòng vui như Tết năm nay đến sớm. Anh cũng đợi ngày được làm tài xế cho nhỏ từ khi mình quen nhau đó, nhỏ có biết không? Anh tưởng tượng vu vơ rồi mang theo nụ cười vào trong giấc ngủ. Sáng hôm ấy, anh chộn rộn trong lòng, không tài nào nhắm mắt ngủ lại được.
Anh nghe điện thoại mẹ gọi. Đầu dây bên kia mẹ anh nói giọng buồn não nề: “Hôm nay con hủy hết mấy khách đã đặt nhé, mẹ nhận lời chở thi thể con bé kia về Đà Lạt rồi. Tội nghiệp con bé lắm, con bé định hôm nay về Đà Lạt ăn Tết, nó đi bộ qua nhà sách đối diện nhà trọ mua quà về cho mấy đứa em, vậy mà bị mấy thằng cô hồn đua xe, phóng xe bạt mạng tông chết con bé. Lát nữa mẹ con bé gọi con, chỉ nhà cho con qua chở nhé!”
Anh mong đợi tới ngày làm tài xế cho nhỏ, vậy mà hôm nay anh lại chở thi thể sao. Nhưng anh không thể không chở nhỏ được. Biết làm sao bây giờ. Thôi thì đằng nào cũng phải đi. Nhỏ ơi, chuyến xe không được vui như mình muốn, nhỏ đừng buồn anh nhé. Anh theo chỉ dẫn của mẹ cô bé, sao đường đi quen đến thế, anh đến trước cổng nhà nhỏ, lòng anh như ai thắt lại, cổ anh như ai đó bóp chặt, anh không thở nỗi nửa.
Nhỏ của anh đây ư? Đêm qua nhỏ còn chúc anh ngủ ngon mà. Đêm qua, khi hay tin, ba mẹ của nhỏ đã đi xe đêm từ Đà Lạt xuống để đưa nhỏ về. Anh không nói tiếng nào từ lúc ấy, cứ lẳng lặng làm mọi việc như một lập trình có sẵn. Xe rời Sài Gòn ồn ào, náo nhiệt, trên xe không một tiếng động, không ai nói với ai tiếng nào, thỉnh thoảng tiếng nấc lại rên lên khe khẽ.
- Cuối cùng thì anh cũng làm tài xế cho nhỏ rồi nhé
- Ừm, nhỏ đang rất vui, anh có biết không?
- Nhỏ có thấy sương mù trên đỉnh núi kia không? Chưa bao giờ anh đi xe ngang qua mà không có sương mù nhé
- Hông lẽ sương mù bao quanh núi hết cả ngày lẫn đêm sao anh?
- Không phải, mà vì khi anh đi ngang đây trễ nhất là 11h trưa, mà 11h trưa thì sương chưa tan hết
Nhỏ cười, tiếng cười vang vào thinh không, nhỏ lại nhìn đường đi, nhỏ lại hỏi:
- Lúc đi ngang khúc cua, sao anh thấy được xe đi ngược chiều hay vậy?
- Thì anh nhìn vào gương cầu á, để lát tới cua anh chỉ cho em xem …
- Kìa, cái gương kìa, em thấy xe đằng kia chưa?
- À thì ra là cái này, hồi học Quang học, em có nghe cô giảng gương cầu, mà có hiểu công dụng của nó đâu
- Ha ha, thì ra em học vẹt …
Xe cứ đi và câu chuyện cứ dài ra, nhỏ líu lo như con chim non bên tai anh, anh thấy mình như một hướng dẫn viên du lịch, nhỏ thì cứ tròn xoe nhìn hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Với nhỏ, cuộc sống thật thú vị, còn bao điều để khám phá.
- Bác tài ơi, đi hết con đường này, rẽ phải là tới rồi!
Tiếng ba của nhỏ làm anh như rời khỏi cơn mơ. Rõ ràng là anh không mơ, anh đang làm tài xế đưa nhỏ từ Sài Gòn về đây mà? Anh không mơ, đúng không nhỏ? Người nhà của nhỏ ai cũng khen anh: “Tài xế mà chu đáo quá, đã đưa con bé về rồi còn ở lại lo tang ma cho con bé”.
Có ai biết nhỏ quan trọng với anh thế nào đâu. Nhỏ ơi, cuộc sống còn biết bao điều để nhỏ khám phá, anh còn lời hứa sẽ làm tài xế cho nhỏ suốt đời mà. Mãi mãi, chiếc ghế bên cạnh anh luôn đễ dành cho nhỏ. Nhỏ ơi!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét