Thứ Ba, 1 tháng 1, 2013

Gửi “Người anh trai” của em!


Chắc hẳn khi đọc những dòng này, anh sẽ bất ngờ xen lẫn một chút hồi hộp và lo lắng xem em sẽ viết gì tiếp theo. Em viết những dòng này không phải để cầu xin sự thương hại của anh, mà đơn giản vì muốn anh hiểu em hơn và muốn giải tỏa tâm lý tù túng ngột ngạt trong em. Sự thật là em không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa. Nếu như không nói ra em sợ mình sẽ bị trầm cảm mất.
Nếu bây giờ cho em một điều ước, em sẽ ước mình chưa bao giờ gặp anh. Không phải em nói ra điều này để trách móc anh đâu, chưa bao giờ và sẽ không bao giờ là như vậy. Em không biết tại sao từ lần đầu gặp anh, em rất ghét anh, ghét thái độ kiêu kì của anh, nhưng em lại có cảm giác con người này mình đã gặp ở đâu đó rồi. Người ta thương nói: “Hữu duyên thiên lý năng tư ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng”, đúng là gặp nhau là do duyên thật, để rồi sau đó, những lần gặp nhau em đọc được trong ánh mắt của anh là một sự thương hại và tò mò xem tại sao và vì cái gì em lại gặp anh. Điều đó thực sự đến chính em cũng không giải thích nổi, chỉ biết rằng em không cần một sự ban ơn hay một sự thương hại từ anh. Em rất thích câu: “Con tim này không cần ai thương hại, đôi chân này thừa sức tự đứng lên”. Em hi vọng anh sẽ hiểu.
Thư tình: Gửi “Người anh trai” của em!, Thư tình, Bạn trẻ - Cuộc sống, Thu tinh, gap anh, anh trai, nguoi yeu, yeu anh, chuyen ay, noi buon, tam su, tinh yeu, em gai, yeu anh, noi dau, nuoc mat, tinh don phuong, ghet anh, thu tinh cho anh
Em không cần một sự ban ơn hay một sự thương hại từ anh (Ảnh minh họa)
Em ghét phải tỏ ra mạnh mẽ và vui vẻ trước mặt mọi người. Thật ra em cũng buồn lắm chứ. Anh bảo là hãy coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng làm sao em làm được điều đó hả anh? Khi mà từ cái ngày chuyện đó xảy ra, em toàn mơ phải những giấc mơ kỳ lạ, rồi đến nửa đêm lại bật khóc. Có những chuyện không thể chia sẻ với mọi người xung quanh, luôn phải tỏ ra vui vẻ. Thật sự trong lòng em rất buồn, em tưởng chừng mình sẽ không vượt qua được. Em tự nhủ với mình sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa nhưng em đã không làm được điều đó, mỗi khi anh gọi điện, em phải đấu tranh tư tưởng mãi nhưng rồi lại nghe điện thoại. Và mỗi khi chúng ta gặp nhau, em đã không đủ can đảm để nói hết cảm nghĩ của em về anh và về những chuyện xảy ra vì em sợ anh buồn.
Em không biết tình cảm của em và anh là gì nữa chỉ biết rằng em chấp nhận tất cả về anh, ở bên anh em có cảm giác bình yên và đươc che chở. Anh hay bảo khi chúng ta ở gần nhau thì là người yêu, còn lại thì làm anh trai. Nhưng em không làm được điều ấy đâu, vì em đã có tình cảm với anh mất rồi. Em biết em có lỗi rất nhiều trong chuyện này, nhưng tình cảm đó xuất phát từ con tim em không thể điều khiển được. Anh là người đã mang lại cảm giác rung động của một người con gái đối với một người con trai, một cảm giác rung động lúc đầu đời. Cám ơn anh vì tất cả. Chúc anh và gia đình sức khỏe, thành công và hạnh phúc.
“Em gái” của anh!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét