Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013

Không dám yêu anh vì sợ nghèo

Tôi muốn dẹp bỏ cái lý trí khốn nạn ấy để đến với anh, yêu thương anh thật lòng

Tình yêu là gì? 29 tuổi, tôi đã thực sự yêu ai chưa? Người yêu tôi từng nói: “Anh nhớ em đến điên lên, anh không thể làm gì ngoài việc nghĩ đến em”… nhưng với tôi thì tôi chưa từng nhớ ai đến cồn cào, khắc khoải như thế. Người yêu hiện tại (À không! Gọi thế thôi chứ tôi chưa từng thừa nhận tôi là người yêu của anh ấy) là người thứ 3 của tôi. Anh ấy yêu tôi được 6 tháng, anh luôn ao ước cưới tôi về làm vợ. Hằng đêm, khoảng 2,3 giờ sáng, anh hay nhắn tin bảo vừa nằm mơ thấy chúng tôi hạnh phúc đi bên nhau trong ngày cưới. Với một đứa con gái sắp bước sang tuổi băm như tôi khi nghe được những lời như thế chắc sẽ vui lắm… nhưng tôi thì không, mặc dù gia đình luôn thúc ép, thậm chí doạ dẫm nhưng tôi vẫn phớt lờ, tôi còn nổi cáu với anh vì anh đã phá giấc ngủ của tôi về những giấc mơ không có thực đó.

Tôi đọc sách báo nhiều thấy phụ nữ khổ về tình yêu lắm, họ bị người yêu lạnh nhạt, vô tâm rồi khóc thầm, dằn vặt, đau khổ. Tôi yêu mối tình đầu năm 18 tuổi, có nghĩa là tôi đã yêu được hơn 10 năm, mà tôi đã khóc vì tình yêu bao giờ chưa nhỉ? Tôi thậm chí không nhớ rõ… và nếu có thì cũng rất ít. Trong tình yêu, tôi chẳng bao giờ là người chủ động nhắn tin hay liên lạc trước trừ những lúc có việc quá cần thiết. Tôi nghĩ nếu người đó nhớ tôi thì tự khắc người ấy sẽ gọi cho tôi, còn không tôi sẽ làm phiền người ta nếu người ta đang bận. Tôi đã suy nghĩ và làm như thế trong suốt quá trình yêu của mình.

Tôi có ngoại hình bắt mắt, có làn da trắng, có đôi mắt đẹp nhưng sự lạnh lùng luôn hiện hữu trên gương mặt tôi. Số phận không may mắn đã cướp đi người mẹ đáng kính của tôi và kể từ ngày mẹ ra đi thì tất cả nỗi đau trên đời này chỉ là chuyện nhỏ. Mất đi người tôi yêu thương nhất không làm tôi gục ngã thì vì chi mấy chuyện tình yêu ấy có nghĩa lý gì mà tôi phải đau khổ?

Tình yêu đầu tiên ra đi sau 5 năm gắn bó, cũng chỉ mất một tuần để tôi quen sự vắng mặt của người ấy bên cạnh, dù người đó rất yêu thương tôi, chăm lo cho tôi rất nhiều để bù lại nỗi đau mất mát về tinh thần… Và với tôi, đó cũng là người duy nhất tôi thừa nhận là người yêu và được mọi người biết đến. Người đó là người đầu tiên tôi yêu nhưng cái tình yêu trong tôi dù là đầu tiên hay cuối cùng thì cũng không bao giờ có nỗi nhớ mong khắc khoải, không xót xa khi người đó có chuyện không vui… và tôi không cảm thấy buồn khi người đó buồn.

Những gì tôi thể hiện cũng chỉ là hình thức để được lòng họ nhưng không xuất phát từ suy nghĩ thật của mình. Nhưng những người yêu tôi lại thấy đau lòng và xót xa khi tôi ốm, mỗi khi tôi không vui thì lo cuống cuồng và vật vã, buồn phiền vì nỗi buồn của tôi. Những món quà mà người yêu tặng tôi dù là người đầu tiên hay người thứ mấy, tôi vẫn không thể nâng niu và cảm động. Những thứ không sử dụng được hay không phù hợp hoặc là cho đi hoặc là vứt lăn lóc. Tôi không biết mình xấu tính đến cỡ nào nhưng tôi không nhớ đến những kỷ niệm hay những gì tốt đẹp đã xảy ra trong quá khứ. Nhiều lần tôi đã cố nâng niu, cố sống cho ra một đứa con gái có tình cảm nhưng lại không được. Tại sao tôi cứ phải đóng kịch với mọi người mà lại không thể sống cuộc sống của bản thân mình?


Cứ nghĩ đến cảnh cơm áo gạo tiền là bao cảm xúc trong tôi cũng tan biến hết (Ảnh minh họa)
Xem thêm »

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét