Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2013

Anh có biết không?


Em bắt đầu tập chấp nhận đứng sau. Sau gia đinh anh, sau công việc, sau việc học hành, sau bạn bè anh... và bây giờ la sau việc anh ngủ, sau những trận bóng đá... Anh nói với em rằng dù thế nào, dù làm gì lúc nào anh cũng chỉ nhớ em thôi. Anh nhớ em thật không anh? Sao anh cứ để em một mình, những lúc em buồn, cả những lúc em mệt mỏi, những lúc em nhớ anh, em đã khóc thạt nhiều. Em chỉ ước một điều, ước gì anh mãi ở bên em.

Anh triền miên trong những buổi tụ tập ban bè, những đêm thức trắng, những ngày say khướt... sau những lúc như thế anh mệt mỏi, và anh lại tìm em. Tình yêu anh dành cho em là như thế sao?

Anh vẫn nói rằng anh yêu em, nhưng cả ngày anh không gọi điện cho em lấy một lần. Anh làm gì cũng không nói cho em biết để mặc kệ em nhớ mong, em lo lắng và chờ đợi... đã bao nhiêu lần anh thất hứa với em?

Em say rồi, chắc vậy, vì người em mềm nhũn ra, em không đứng được, cũng không đi được nữa... anh dìu em, anh nhăn nhó, buồn và bực mình, em lại khóc.

Anh cứ bảo làm sao em toàn gây sự với anh? Vì sao anh biết không, vì chỉ khi biết em giận, khi biết em mệt mỏi, em muốn chia tay anh mới lại tìm em, mới lại ôm em vào lòng và nói anh rất yêu em, anh rất cần em... em thấy đau nhói trong tim.
(Sưu tầm)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét