Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2013

Em là kẻ ngốc nghếch... hay cao thượng?!

Em mười tám tuổi, đời cho em một nhan sắc, một trí tuệ nhưng đời lại cho em một thói xấu. Đó là vô tâm. Nó như ăn sâu vào tiềm thức của em, chẳng hạn như em không bao giờ nhìn chăm chú vào một cửa hiệu thời trang nào quá 3 giây, chưa bao giờ liếc mắt với chàng trai nào và cũng nhờ cái thói vô tâm đó, em miễn dịch được với những nỗi đau trong tim mình.
Em là kẻ ngốc nghếch... hay cao thượng?!
Em là kẻ ngốc nghếch... hay cao thượng?!
Em bước vào đời khi chỉ mới mười lăm tuổi, trái tim non nớt bị những va chạm trong cuộc sống thường ngày biến em dần trở thành một công cụ của cuộc sống. Em lao vào những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng, em chỉ biết kiếm tiền. Dần dà em đã trở thành một người vô tâm lúc nào không hay?! Em tự nhận thấy rằng đàn ông ngoài việc đi kiếm gái thì chẳng giỏi một việc gì cả. Những người đàn ông lần lượt đi qua đời em không nhiều nhưng họ để lại trong em những ấn tượng mà em tự huyễn hoặc mình bằng câu nói vô tâm: những chiếc áo khoác của em. Ngồi trong đêm em nhẩm tính đã có sáu chiếc áo đi ngang cuộc đời mình, em thay người tình như thay áo khoác, em nhận thấy mình chẳng biết gì về họ ngoài những quán bar em đã từng gặp họ. Khánh là chiếc áo cuối cùng của đời em, những tưởng sẽ không còn nước mắt để khóc cho những đau thương nữa. Vậy mà có lúc nước mắt lại chực rơi...

***

Khánh là một công tử chính hiệu, từ quần áo đến nước hoa đều là những hãng thời trang cao cấp. Khánh thích Armani và luôn huyên thuyên không ngừng về hãng thời trang này. Em không rành về thời trang nên cũng ậm ừ cho qua, em chỉ thích Gucci thôi! Quen Khánh được hai tháng, Khánh biết tất tần tật về em, từ địa chỉ căn nhà nơi em thuê cho đến ngôi trường mà em đang học hay thưở nhỏ em từng sống ở đâu Khánh đều biết hết. Còn em vẫn chưa biết gì về Khánh cả ngoài quán bar mà hai người lần đầu gặp nhau và sở thích thời trang của Khánh. Em cảm thấy mình thật ngốc, em chỉ biết Khánh giàu có và sánh điệu nên em lao vào như con thiêu thân. Tuổi mười lăm em chỉ như chú chim nhỏ, muốn vùng vẫy đôi cánh để bay đi thật xa nhưng lại chênh vênh, như muốn gục ngã giữa những cơn gió mạnh. Tình em trôi nhanh như sóng biển trên đại dương. Em biết Khánh có bạn gái, Khánh biết em biết điều đó nhưng cả hai cứ muốn quấn lấy nhau, muốn ở bên nhau.

- Anh đã có bạn gái rồi, đúng không?!

Em hỏi giữa những tiếc nấc, mồ hôi Khánh rịn ra ướt đẫm người em. Khánh đang trong cơn khoái cảm bỗng bị cắt ngang bởi câu hỏi của em. Khánh nhìn em đầy đau khổ. Em không muốn nhìn thấy ánh mắt của Khánh đang nhìn em với vẻ xót xa. Em vẫn luôn là kẻ vô tâm cơ mà! Đêm đó là đêm dài nhất của em và Khánh, cơn khoái cảm đã đi qua Khánh mệt mỏi chìm sâu vào giấc ngủ. Nhìn Khánh say giấc trong lòng em, hóa ra em đã yêu Khánh, yêu cái ánh mắt ngây thơ không chút đau khổ, yêu nụ cười đáng yêu như trẻ con của Khánh. Hóa ra khi yêu một ai đó, người ta sẽ có đủ thời gian để tìm hiểu thói quen của người khác. Khánh biết tất cả về em, biết cả cái thói vô tâm của em nhưng em thì chẳng biết gì về Khánh cả. Thế nhưng em lại chắc chắn một điều rằng mình yêu Khánh, đã hiến dâng tình yêu của mình cho Khánh. Đây không phải lần đầu của em nhưng chắc chắn là lần cuối cùng em quan hệ với một người đàn ông. Đêm đó em không ngủ, em suy nghĩ về tình yêu của mình, liệu khi người bạn gái của Khánh biết em sẽ giành giật hay sẽ chấp nhận làm người ra đi. Em biết quá rõ kẻ ra đi trong tình yêu là kẻ cao thượng nhưng cũng là kẻ yếu đuối và ngu ngốc!

Cuộc tình giữa em và Khánh trôi lềnh bênh trong hạnh phúc, em quên bẵng đi người bạn gái của Khánh. Em chỉ biết bây giờ mình đang hạnh phúc, người đàn ông mình yêu giờ đã thuộc về mình. Thời gian cứ trôi chầm chậm trong quỹ đạo của những kẻ đang yêu, em không phân biệt được sáng và tối, đây là nơi nào nữa?!. Em chỉ biết được ở bên Khánh dù đi bất cứ nơi đâu cũng cảm thấy hạnh phúc. Em và Khánh dành nhiều thời gian bên nhau, chăm sóc cho nhau như những cặp vợ chồng mới cưới đang trong tuần trăng mật. Em chưa thấy ai dành cho mình nhiều tiền và nhiều thời gian như Khánh. Em bước qua tuổi mười sáu trong cái nhìn ganh tị của bạn bè.

- Chị xin em hãy buông tha cho Khánh!!!

- Chị lấy quyền gì mà bắt buộc tôi phải làm thế?!

- Chị biết từ lâu Khánh không thuộc về chị nữa nhưng chị xin em hãy buông tha cho Khánh!!!

- Chị có biết là mình đang nói gì không?! Người Khánh yêu là tôi và muốn chung sống là tôi.

Em cảm thấy mình đang thắng thế với người bạn gái cũ của Khánh, trái tim Khánh đang thuộc về em, mọi thứ vốn dĩ đã theo một trật tự từ lâu lắm rồi. Khánh đã có em, ở bên em trong nhường ấy thời gian mà chị ta vẫn không hề biết. Trong ván cờ này, em đang thắng thế và em sẽ không bao giờ để thua người con gái kém cạnh mình về nhan sắc lẫn tài năng.

- Chỉ cần em buông tha cho Khánh thì em cần bao nhiêu tiền chị sẽ cho em hết!

- Tôi không cần tiền. Chị nghe rõ đây tiền không mua được hạnh phúc và tình yêu đâu. Dù sao đi nữa Khánh vẫn yêu tôi!

Dứt lời em bỏ đi, để mặc chị ta ngồi khóc lóc. Em cần phải độc ác, yêu là giành giật phần thắng giành cho những kẻ chua ngoa. Trong mặt trận tình yêu, em cần phải là kẻ chỉ huy độc tài. Và em đã thắng, người con gái van xin em giờ đã bỏ cuộc, chấp nhận mất đi người con trai mình yêu thương. Còn em, em sẽ tiếp tục vun đắp tình yêu mà em dành cho Khánh. Ru ngủ Khánh trong giấc mộng tình yêu mà hai đứa đang xây, Khánh sẽ không bao giờ biết về cuộc nói chuyện giữa em và người bạn gái kia. Đấy là cách mà em giữ trọn vẹn tình yêu của mình, người con gái đôi lúc thật ngốc ngếch trong tình yêu nhưng đôi lúc cũng sáng suốt không kém.

Sáu tháng nữa lơ đãng trôi qua, em và Khánh đang quyết định đi đến sống chung. Chợt một cú điện thoại đã thay đổi tất cả! Em còn vẫn tưởng rằng em sẽ cùng ở bên Khánh và đấu tranh với tình yêu của mình. Nhưng em đã không như thế! Kết cục em mất đi người em yêu.

Ba Khánh người đàn ông có quyền lực nhất cái đất Sài Gòn này. Người đàn ông đã trạc ngoài năm mươi luôn biết cách xử lý những đứa con gái như em.

- Cô muốn tiền đúng không?!

- Cháu không cần tiền, cháu chỉ muốn được ở bên Khánh.

Những tưởng những lời nói đó sẽ làm trái tim người đàn ông từng trải đó cảm động nhưng không... ông ta lại dùng những lời nói đó sỉ vả em.

- Cô nghĩ chỉ cần nói thế tôi sẽ tin sao?! Cô nhìn tôi giống con nít ba tuổi lắm à!?! Cô chỉ là một con bé mồ côi mà cũng đòi trèo cao à?!

- Cháu chưa bao giờ nghĩ mình quen Khánh chỉ là vì tiền. Và nếu bác nghĩ cháu đang lừa bác trong cái vở kịch cũ như trái đất này thì bác đã lầm rồi ạ!

Trong giây phút đó người đàn ông này phải ngây người ra trước lời nói cứng như đá của em, ông ta nhìn em hồi lâu rồi từ từ bước tới. Ông ta quỳ xuống

- Bác xin cháu hãy buông tha cho con trai bác, nó còn sự nghiệp, còn tương lai, còn cả vợ tương lai của nó nữa. Con bé nóng lòng chờ ngày đám cưới với con trai bác. Bác xin cháu, cháu cần bao nhiêu tiền bác cho cháu hết. bác chỉ có một đứa con là nó thôi!!!
(Sưu tầm)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét