Thứ Ba, 18 tháng 6, 2013

Love again

Một câu chuyện có thật, đã xảy ra, kết quả đã từng vui vẻ, nhưng kết quả chung cuộc thì lại khác…

Anh đã tự hỏi mình nhiều lần rồi, rằng tại sao anh lại như thế?

Anh sinh ra là một người con trai. Tức là anh sinh ra là để gặp một người con gái. Và số phận sắp đặt anh sinh là để gặp được người con gái là em – LA.

“Để em post truyện dùm anh nhé! ^^”

Em luôn cười như thế khi muốn giúp anh điều gì.

Thật lạ, tại sao người đi giúp đỡ người khác là em lại luôn là người phải mỉm cười?

Em là một cô gái lí tưởng, em à!

“Ừ, nhưng sẽ mệt cho em lắm đấy, ba mẹ em sẽ ko hài lòng đâu.”

Tôi đáp giọng uể oải nhưng vẫn cố giữ lại trong đó một chút sự quan tâm tới em.

Em chỉ cười.

Tôi nhìn phớt qua gương mặt em, như thể vừa bỏ quên một điều gì đó.

Em là một cô gái cá tính, một cô gái năng động.

Với người ta em luôn xốc nổi, với người ta em luôn chảnh chọe, cứng đầu, nhưng với tôi em lại luôn dịu dàng, nhẹ nhàng, ấm áp.

Nhưng tôi lại ko mấy quan tâm hay lấy là tự hào tới điều đó.

Tôi là một “nhà văn” nghiệp dư, tôi yêu thích những trang viết của mình và dành nhiều tâm huyết ý tưởng của mình cho chúng. Cũng bởi một phần nhờ những trang viết đó mà em hiểu tôi hơn, yêu tôi nhiều hơn và mới quyết định thổ lộ lòng mình với tôi sau bao nhiêu năm gọi nhau qua tiếng “bạn bè”.

Tôi ko còn nhớ tôi đã yêu em vì điều gì và lí dó vì đâu tôi đã nhận lời làm người yêu em.

Thời gian cũng đã thấm thoát hơn một năm kể từ khi chúng tôi chính thức là một đôi.

Người ta nói tôi và em là một cặp trời sinh, là trai tài gái sắc.

Nhưng tôi cũng ko mấy quan tâm và lấy làm tự hào với điều đó.

“Người ta thích truyện của anh lắm đó ^^”.

Em vẫn cười nheo mắt nhìn tôi như mọi khi .

Tôi chỉ cười mà ko nói gì.

“Người ta nói anh là con trai mà viết truyện hay lắm đó, nếu mọi người nhìn thấy anh họ sẽ ghen với em lắm nhỉ? ^^”

Em cười nhiều đến nỗi khiến tôi phát chán.

“Em cứ post truyện đi, đừng comment nhiều quá nhé, nhớ giữ đúng quy tắc của mình, mà nhớ phải cảm ơn cho những lời khen của đọc giả đó.”

“Em biết rồi.”

Giọng em có chút thay đổi, trầm xuống.

Tôi có rất nhiều người theo đuổi, và như một phép lịch sự tôi đều tỏ ra thân thiện với những trường hợp muốn tiếp cận tôi đó.

Trong mắt người khác tôi là một hình mẫu lí tưởng với sự khéo léo trong lối ăn nói, sự tử tế trong hành vi, sự thông minh về trí tuệ, một hình mẫu lí tưởng với một người yêu lí tưởng.

Chỉ có điều, một thứ trong tôi chưa từng khi nào tôi thấy nó hoàn thiện.

Đó là trái tim.

Ở bên cạnh em sao tôi luôn thấy thiếu đi điều gì đó, cảm giác rất gượng ép, mất đi sự tự nhiên.

Cảm xúc đó cứ mỗi lúc một kéo dài và biểu hiện rõ rệt dần.

Tôi biết em đã nhận ra được điều đó, nhưng em vẫn cố gượng níu giữ bằng ý chí của mình.

Và tôi thì cũng ko muốn chấm dứt điều gì cả.

Hôm nay em nói chia tay tôi.

“Mình chia tay đi anh! ^^”

Vẫn là cái nụ cười của mọi ngày.

Sao em lại nói ra câu nói đó với một nụ cười?

Tôi thấy khó hiểu.

Cảm giác chới với như chú chim non cố vẫy cánh bay nhưng lại chơi vơi trong ko gian sắp sửa rơi xuống mặt đất.

Một cú va chạm báo trước là sẽ rất đau nhức.

Tôi vẫn như ko tin vào tai mình, hỏi lại bằng một giọng bình tĩnh.

“Xin lỗi em, anh ko nghe thấy.”

Tôi đang cố cho em một cơ hội, em sẽ dựa vào lí do đó của tôi mà rút lại câu nói vừa nãy của mình.

“Mình chia tay đi, em ko còn muốn làm người yêu của anh nữa.”

Ko còn cái nụ cười nữa, và câu nói thì được nhấn mạnh và nói với giọng chắc nịch đến khó tin hơn nữa.

“Lí do?”

Tôi lạnh lùng hỏi, gương mặt đông cứng lại khi một làn gió cuối thu vừa thổi qua.

“Em thấy chán anh rồi!”

Nói rồi em bỏ đi rất nhanh.

Tôi ko níu em lại, ko nổi điên lên với cái lí do của em, ko cố làm em tổn thương bởi lòng tự trọng của tôi bị tổn thương.

Tôi đã để em rảo bước nhanh chóng rời đi như thế.
Em nói trên Forum rằng sẽ post hết truyện đang post dở trên Forum cho tôi, sau đó sẽ ko bao giờ làm như thế nữa.

Sau khi những câu chuyện của tôi hoàn thành cũng sẽ là lúc câu chuyện của tình của tôi chấm hết.

“Em sẽ post nốt truyện cho, sau đó chúng ta chia tay thực sự.”

Ngày trước mỗi lần hỏi ý kiến gì tôi, em luôn có một câu cuối là “được ko anh?” , “anh nhé!”… nhưng bây giờ, câu nói của em luôn là một câu khẳng định.

“Tùy em.”

Gương mặt lạnh lùng của tôi ko ngước nhìn em dù chỉ một lần.

Rồi tôi bỏ đi.

Tôi sẽ làm em đau khổ, sẽ để em cảm nhận được sự hối tiếc khi mở lời chia tay tôi với cái lí do chán tôi rồi.

Tôi sẽ hành hạ em, sẽ ko để em có cơ hội đến với bất kì ai ngoài tôi ra.

Bỏ tôi rồi em nghĩ sẽ còn cơ hội yêu lại một ai đó sao?

Em lầm rồi, thoát khỏi tôi cũng là lúc em phải đối mặt vớt một thử thách vô cùng lớn.

Chán tôi rồi sao? Ko đâu, dù có chán thì tôi cũng sẽ cố nhét bằng được hình ảnh của mình vào trái tim em, để em sẽ bị chết ngạt vì những hình ảnh thân quen khó quên đó.

Tôi sẽ bóp nghẹt trái tim em…bằng tình yêu của mình.

Tôi những tưởng sẽ có thể lờ em đi, những tưởng sẽ có thể coi em như một người xa lạ, những tưởng sẽ có thể căm ghét em cả cuộc đời này.

Nhưng tôi đã sai.

Tôi nhận ra nhiều điều khi nhìn em từ một khoảng cách rất xa.

Em có một lúm đồng tiền sẽ luôn lúng liếng mỗi khi em mỉm cười. Điều đó tôi đã bỏ quên mỗi lúc thấy em cười.
Khi ở rất gần em tôi đã ko thể nhận ra được điều đó, khoảng cách quá gần khiến tôi bị ngợp trong những cảm giác ko rõ ràng, làm nhận thức của tôi bị hạn hẹp đi.

Ở gần em tôi cũng đã ko nhận ra được một điều rất quan trọng, rằng trái tim tôi luôn luôn và lúc nào cũng bị loạn nhịp. Chính bởi cái đó khiến tôi cảm thấy khó thở và tôi đã cư xử một cách lạnh lùng.

Nhưng tôi ko phủ nhận mình mắc phải một sai lầm to lớn.

Tôi đã để em thấy tôi yêu truyện của tôi hơn, yêu đọc giả của tôi hơn là yêu em.

Có phải tôi đã quên mất em chính là câu chuyện tình đầu tiên của tôi, chính là đọc giả đầu tiên cho câu chuyện thật cũng như câu chuyện trên giấy của tôi.

Tại sao tôi ko nói gửi lời cảm ơn đến em – người đã ủng hộ tôi, bên cạnh tôi và yêu tôi? Tại sao tôi ko làm như thế?

Thay vì bóp nghẹt trái tim em, khiến em đau khổ, tôi lại đang dày vò ngược lại bản thân mình.

Trái tim tôi đã hoàn thiện rồi, và nó đang thức tỉnh điều gì đó ở trong.

Tôi đang cố làm gì thế này?

Có bao giờ tôi lại nỗ lực viết truyện thế này đâu?

“Nếu em đã muốn chấm dứt thì có lẽ là anh cũng nên để em sớm chấm dứt nó thì hơn.”

Và rồi tôi đã đưa cho em rất nhiều truyện.

Tôi muốn em sẽ post truyện cho tôi, post truyện cả đời.

Vậy là cả đời này em sẽ ko thể chấm dứt với tôi.

Tôi thật mặt dày!

“Sao anh lại có nhiều truyện như thế, sao mãi ko thấy anh nói gì mà giờ lại đưa em nhiều thế? Anh đang cố ý gì vậy?”

Em đã nói trên Forum như thế.

Có lẽ em đã chán tôi thật rồi, chưa bao giờ em hỏi tôi nhiều đến vậy? Cũng chưa bao giờ tỏ ý đang tra khảo tôi như thế. Em đã ko còn là LA mà tôi biết ngày nào.

Chỉ mới một tuần chia tay tôi, chỉ mới một tuần em quyết định thay đổi mình, em đã thực sự, hoàn toàn biến thành một con người khác.

Và cũng chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi mà dằng dặc đó thôi tôi cũng đã từ một người luôn ở thế chủ động biến thành kẻ mặt dày cố níu kéo người ta.

Sao con người ta lại dễ dàng bị đảo lộn vị trí như thế.

Lỗi là của ai nhỉ?

“Ý gì chẳng lẽ em ko hiểu?”

Đính kèm với đó là bản “Love again” của SM The Ballad mà em yêu thích.

Tôi đã đề tại khung chữ kí của mình dòng chữ mà tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể để như thế.

Nghe nó rồi em tha thứ cho anh nha em, anh…xin lỗi.

Tiếng ghita nhè nhẹ hòa trong bài hát. Tôi biết con gái thích sự dịu dàng, cũng thích một cách hối lỗi như thế. Nhưng thật lạ, tôi làm tất cả những điều mà tôi đã từng cho là ngớ ngẩn đó ko phải vì nghĩ em sẽ tha thứ cho tôi.

Tôi chỉ là muốn em biết được hiện tại tôi đang như thế nào.

Có lẽ ko ai hiểu được con gái nhiều hơn tôi, nhưng đó ko phải cái cớ cho việc tôi bày ra một màn cáo lỗi um sùm đó với em.

Động lực để tôi hành động như một tên ngớ ngẩn đó là xuất phát từ trái tim, từ cái điều mà con người ta gọi là tình yêu.

Vì tôi ko muốn mất em, ko muốn vụt mất một thứ thực sự rất quan trọng với tôi mà tôi đã ngốc nghếch ko nhận ra.

Tôi làm điều tôi muốn, vì thế tôi ko hề thấy nó mất mặt hay khó xử gì cả, tôi chỉ muốn em biết được rằng…tôi đã sai rồi!


Tôi đã ko thể phân tích cũng như phán đoán được tâm trạng và cảm xúc của em là gì khi nhìn thấy cái comment củ chuối của tôi. Tôi đã mất đi khả năng nhanh nhạy thường ngày của mình chỉ vì em.

Nhưng một điều mà tôi có thể chắc chắn là em đã cảm thấy hạnh phúc.

Em nhìn tôi và cười. Cái lúm đồng tiền hiện lên rõ nét trước mắt tôi, và cái cảm giác thổn thức phía bên trái lồng ngực rộ lên rạo rực khi tôi nhìn thấy em như thế.

Giờ thì tôi đã hiểu cái câu “em đã chán anh rồi” của em là như thế nào? Ko phải là em chán tôi, mà chính là em biết tôi đã chán ngấy con người em, và em muốn mình thay đổi để tôi nhìn thấy một con người mới trong em.

Em thật ngốc nghếch.

Và tôi cũng thật ngốc nghếch.

Em thật vô tình.

Còn tôi thì lại quá vô tâm.

Giờ tôi ko thấy chán ngán em nữa, ko chán ngán cái nụ cười lúc nào cũng thế của em, cũng ko chán ngán những câu nói ngọt ngào “được ko anh?” hay “anh nhé!” của em luôn.

Ngược lại, đó lại chính là những điểm chỉ có ở riêng em mà thôi, mất đi nó em vẫn là em nhưng tôi thì sẽ ko thể còn là tôi.

“Sao anh ko bỏ em?”

Em rất hiểu tôi, em biết lòng tự trọng của tôi lớn hơn bất kì ai, chịu cú shock là một lời chia tay từ người con gái mà tôi đã tỏ ra nhàm chán là quá sức chịu đựng với tôi và vì thế tôi sẽ phát điên mà từ bỏ tất cả.

Tôi cười nhẹ.

“Em có biết luật công bằng ko?”

Đôi mắt bé nhỏ long lanh của em hơi căng tròn khiến em càng trở nên đáng yêu hơn.

“Vì người bắt đầu là em nên người kết thúc phải là anh, đó mới là công bằng.”

Tôi vẫn là một người vô tâm như thế, vì tôi vẫn là tôi.

Nhưng tôi đã biết yêu em nhiều hơn, biết những điều là của mình thì phải giữ lấy.

Tôi đã hứa với bản thân rằng mình sẽ thay đổi, sẽ sống vì em nhiều hơn, và mỗi ngày tôi sẽ thay đổi từng chút một.

Bắt đầu sẽ là mỉm cười ít nhất một lần trong ngày với em.

Thực ra có một điều tôi chưa nói với em, lí do tôi ko bỏ em, lí do tôi gạt bỏ lòng tự tôn của mình đi để bám lấy em là…

“Nó là ở trái tim, em ạ!”
Nguồn:truyennganhay

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét