Em sẽ chẳng quên nhiệm vụ của mình là giúp anh tin rằng tình yêu có thể vượt qua màu khoảng cách.
Em nói hạ thôi đừng nắng, để nhạt màu những cánh bằng lăng – những cánh hoa bằng lăng sắc tím…thấy sao mà buồn. Và em nói: Hạ nhé, hạ dành cho em một chút mưa để em tắm mát hồn mình, để dịu đi một nỗi nhớ như đang rực lửa cháy. Nhưng hạ vẫn nắng, nắng ngập lối phố em đi. Hạ thương anh nhiều hơn vì hạ nắng trong, hạ say một cơn gió, hạ muốn say mình trên những lối anh qua…
Chiều đổ về ngập phố, nắng vàng nhẹ hôn lên đôi má em, cái nắng êm êm như chiếc gối tình yêu cổ tích và em muốn gối mình để ngủ say trong những niềm mơ. Rồi bao mùa hạ đã qua - đã xa anh những chiều hạ tím. Con phố bằng lăng vẫn nở rộ, chiều nay gió về đong đưa. Anh ạ, đừng buồn nhé khi con phố vắng anh bởi nơi đây kỉ niệm vẫn đong đầy, phố hiền hòa vẫn giữ cho anh tất cả… chỉ đợi ngày anh về vui cùng phố và em.
Góc phố chiều nay vẫn mình em dạo bước, ngày cuối tuần với những bạn, những mẹ, những anh chị rủ em ghé nhà vui bữa cơm, sắm nồi chè đậu để hạ thôi nồng, thôi oi bức. Em cười vì hạnh phúc…vì sống xa nhà nhưng chưa bao giờ đơn độc?!!!! Vậy đấy, cuộc sống luôn ngập màu tươi đẹp, đâu đâu cũng có người thân, người quen, đâu đâu cũng có nụ cười và sẻ chia cả những điều nhỏ bé nhất và trái tim này biết rằng đâu đâu cũng có anh.
Em gói tất cả vào niềm vui cho anh mang theo bên mình (Ảnh minh họa) |
Hàng quán chiều nay em qua – gánh hàng giản đơn của những “mẹ” – cái gọi tên mình thường gọi nghe đầy thân thiết, yêu thương. Em không biết nữa, chỉ biết mình luôn bị cuốn hút bởi những thứ nhỏ nhỏ xinh xinh, em cũng muốn anh cùng em yêu lấy những điều nhỏ bé ấy. Em vẫn thường mơ về một ngôi nhà nhỏ nằm trong khu vườn xanh mát, chúng ta sẽ cùng trồng những vườn rau, những loài hoa tuyệt đẹp. Kí ức trong ngần vỗ về, bao nhiêu năm rồi vẫn thế: những con đường đi học anh đón đưa em, những mùa hoa còn vương mùi trên tóc, những niềm tin, những khát vọng tô thắm sắc màu cho tuổi trẻ đôi ta. Năm tháng cứ dần trôi, học tập và lập nghiệp…tạm xa nhau để khát vọng và hiện thực của anh và em được song hành. Nhưng “yêu xa” đâu phải ai cũng đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả và chỉ những trái tim thật sự dành cho nhau mới thấm thía hai chữ đợi chờ. Em vẫn sẽ luôn mong ngày đón bước chân anh về phố, để một ngày nắng hạ dưới sắc tím bằng lăng anh lại gõ nhẹ mũi em vì những câu hỏi yêu thương ngốc ngếch và để biết rằng… ước mơ này anh luôn giữ cho em.
Hạ đã đi qua những ngày nắng, ngày có sóng biển xô bờ, ngày có có chúng mình nô đùa cát trắng. Hạ đi qua góc phố - những góc phố hiền hòa cho chúng mình những bánh, những món ăn ngon… Hạ đấy, đổ ngập đầy kí ức. Và anh ạ. Em vẫn sẽ mãi là em – một Bảo Bình trẻ con, bướng bỉnh và sẽ luôn là người bạn tốt của anh, lắng nghe những gì anh muốn nói, muốn kể, sẽ là bác sỹ điều trị tâm lí cho anh miễn phí, chỉ yêu cầu hãy trả lãi bằng cách gửi về cho em những nụ cười của anh. Em sẽ chẳng quên nhiệm vụ của mình là giúp anh tin rằng tình yêu có thể vượt qua màu khoảng cách. Hứa đấy ạ. Gửi anh nhé, những ngày hạ đã qua. Em gói tất cả vào niềm vui cho anh mang theo bên mình, để mỗi lúc nhớ nhà hay gặp chuyện buồn buồn lại hết buồn nhanh đấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét