"An Nhi khác ngày xưa nhiều lắm, rắn rỏi và mạnh mẽ lên nhiều"...
Tôi choàng dậy giữa đêm, thảng thốt, giấc mơ ấy lại tràn về, giấc mơ mông lung với những dấu chân nhỏ xíu in trên nền cát trắng. Những vết chân đi về miền xa xăm, mặc cho tôi đuổi đến kiệt sức thì hình bóng ấy cũng không xuất hiện, cái dáng hình nhỏ nhắn đã găm vào lòng tôi thành nỗi nhớ. Tôi nhớ em, nhớ đôi bàn chân nhỏ nhắn, trắng trẻo đã rời xa cuộc đời tôi mãi mãi, để lại đây những nỗi đau nơi trái tim, nhức nhối trong từng nhịp thở.
Em đến bên tôi trong một ngày hè rực rỡ bên bờ biển. Sau những ngày thức trắng học thi, mấy thằng sinh viên dửng mỡ chúng tôi kéo nhau đi phượt Hạ Long. Chiều nắng, chúng tôi lao ra biển, hò hét và đuổi nhau như những gã điên, mấy thằng bạn xô tôi ngã bẹp trên cát trắng, ngay dưới chân em. Chưa kịp chửi thề một câu để tỏ vẻ đau đớn, tôi đã ngẩn ngơ bởi đôi bàn chân nhỏ xíu, trắng hồng đang bước trần trên cát trắng để rồi phải mất đến một phút định thần, tôi mới có thể ngẩng mặt lên chiêm ngưỡng chủ nhân của đôi bàn chân thiên thần ấy.
Ánh mặt trời phía sau khiến em như tỏa sáng lấp lánh, chiếc váy trắng tinh khôi, mái tóc hạt dẻ xõa hững hờ trên đôi vai mảnh khảnh, trông em nhỏ xíu dưới chiếc mũ rộng vành, chỉ thiếu đôi cánh nữa thôi, em sẽ khiến cho tôi ngỡ như mình đang ở thiên đường. Không ngần ngại, em đáp lại cái nhìn ngây ngất của tôi bằng một nụ cười, khoe ra hai chiếc má lúm đồng tiền duyên dáng và đôi mắt cười híp mí, tôi nghe thấy rõ tiếng trái tim mình rạo rực.
Em bỏ lại tôi cùng đám bạn đang ngỡ ngành đến hóa đá để chạy theo tiếng vẫy gọi của đám bạn phía xa. Thằng Béo đè bên trên tôi thì thầm như đang nói trong cơn mê, kéo tôi trở về thực tại:
- Thiên thần thật rồi chúng mày ơi!
Phải cáu bẳn, hất mạnh cái đám bậu xậu trên lưng đang đè tôi lún sâu vào cát, bọn nó lúc cúc đứng dậy, mặt vẫn ngơ ngác như vừa ngủ dậy lúc sớm mai. Bóng em ở tít phía xa nhưng màu áo trắng tinh khôi ấy vẫn lấp lánh trong nắng chiều vàng rực.
Chẳng biết trời xui quỷ khiến thế nào mà thằng con trai ăn nói vụng về như tôi lại có đủ can đảm để theo bước chân nhỏ bé của em. Tôi lại được gặp vào sáng bình mình trên biển, em đã hào phóng ban tặng cho tôi thêm một nụ cười. Chẳng thế mà lũ bạn đã xúm lại cho tôi vài cú thụi đau điếng vì cái "tội" có được số điện thoại của em. Phải thú nhận rằng tôi đã tủm tỉm cười như một thằng hâm suốt ngày hôm đó vì biết rằng em - thiên thân An Nhi là sinh viên Cao đẳng mẫu giáo Trung ương, điều đó có nghĩa là tôi sẽ được gặp lại em trên cái thành phố xô bồ ấy. Giọng nói mật ong của em cứ vang vọng mãi khiến trái tim tôi không ngừng loạn nhịp.
Em yêu tôi hồn nhiên như nắng tinh khôi, không cần hoa hồng, không cần những lời có cánh, tôi đã hạnh phúc đến phát điên lên. An Nhi của tôi nhỏ nhắn như một cô bé mười hai tuổi, điều ấy càng làm tôn thêm cái vẻ ngây thơ trong đôi mắt biết nói của em. Tôi thích em bé nhỏ và mỏng manh như thế để tôi có thể nhấc bổng em lên bất cứ lúc nào. Những lúc tôi bế bổng em lên và xoay tròn như thế, em lại cười, tiếng cười vút lên trong trẻo với khóe miệng cong cong và đôi mắt có đuôi khiến tôi cứ muốn ôm em mãi trong lòng, không cho em rời khỏi vòng tay tôi, dù là trong tích tắc.
Nhi bé bỏng thích đi chân trần trên cát. Những khi rảnh rỗi, tôi thường đưa em ra Bãi Đá để em tung tăng đến mệt nhoài, ngồi phệt xuống bãi và dùng những ngón mềm vẽ khuôn mặt cười lên nền cát. Lúc đó, tôi sẽ ngồi xuống cạnh em, nâng niu đôi bàn chân nhỏ xíu, hồng hào và mềm mại như trẻ thơ. Tôi coi đôi bàn chân ấy như bảo vật. Mỗi lần đi dạo, tôi thường cõng em trên lưng, sợ rằng gót giày cứng sẽ làm đau đôi chân mềm yếu, em ngoan ngoãn bám trên lưng tôi, ríu rít cười.
Đã có lần tôi nói:
- Cô Tấm ngày xưa chắc cũng có bàn chân nhỏ xíu giống như em, thế nên chỉ nhìn thấy chiếc giày, hoàng tử cũng đủ yêu rồi.
- Thế anh làm hoàng tử nhé, dù em có biến đổi như thế nào cũng vẫn luôn tìm kiếm, rồi mang giày số 33 đến đón em!
Em thì rót vào tai tôi giọng nói mật ong.
- Không cần giày đâu, anh đến cõng em về!
Tôi trả lời chắc nịch.
Em không nói, chỉ đặt vào má tôi một cái hôn ngọt lịm.
Chắc An Nhi chẳng thể nào ngờ được thằng đàn ông luôn chăm cho cô ấy từng chút một, sẵn sàng hôn lên từng ngón chân nhỏ của cô ấy lại có thể tráo trở như thế. Chỉ trong mấy tháng Nhi đi thực tập, tôi đã vướng phải lưới tình của cô bé khóa dưới có đôi chân người mẫu. Cái nũng nịu phong tình với đôi mắt ướt của Thùy đã trói chặt hồn tôi. Lần đầu tiên tôi được hưởng sự chăm chút và nựng nịu của một cô gái. Nhi hồn nhiên, nghe lời như một đứa trẻ, chẳng bao giờ hờn giận, còn Thùy thì khác hẳn, nàng mang đến cho tôi những cung bậc cảm xúc khác nhau, có hạnh phúc, có đau khổ, ghen tuông.
An Nhi vẫn không mảy may hay biết đến sự thay đổi đốn mạt của tôi. Tôi vẫn giữ im lặng cho đến ngày em tốt nghiệp. Thằng đàn ông khốn nạn đã nói lời từ bỏ em ngay trên bờ cát trắng của sông hồng, em sững sờ, đôi mắt mở to hoang mang và nghi hoặc cho đến khi tôi nhắc lại lời chia tay vô lý ấy. Trong phút chốc, những cảm giác tội lỗi của tôi biến thành cơn giận, tôi trút vào em tất cả những lời cay độc nhất. Tôi đã gào lên rằng tôi ghét cái cảm giác phải cung phụng em như một con chó nghe lời. Em chết lặng, một giọt nước mắt trong veo thấm sâu vào nền cát mịn. Bờ môi em run run mấp máy ba từ: "Em xin lỗi!" rồi quay lưng bước đi. Đôi chân nhỏ xíu lê từng bước xiêu vẹo trên cát, bỏ lại đôi giày búp bê nhỏ như món đồ chơi nằm chỏng trơ bên mép nước. Nước mắt tôi trào ra bỏng rát cả bờ mi.
Tình yêu của tôi và Thùy kéo dài được khoảng một năm. Nàng luôn phát điên lên một cách vô lý khi tôi hay bạn bè tôi bất cẩn nhắc đến tên của An Nhi. Còn tôi, cái cảm giác tội lỗi luôn khiến tôi ngạt thở, ám ảnh tôi vào cả những giấc mơ.
Sau khi chia tay với Thùy, tôi không còn muốn bắt đầu tình yêu với một ai dù rằng đám bạn ngày nào đã vợ con hết cả. Tôi vẫn lặng lẽ đi về như cái bóng giữa cơ quan và căn phòng riêng trống trải. Hình bóng An Nhi ngày nào vẫn hiện hữu trong tôi nhưng tôi chẳng đủ can đảm để tìm gặp lại em. Tối qua, lúc lê la ở quán bia hơi, thằng Béo bạn tôi vu vơ nói:
- An Nhi khác ngày xưa nhiều lắm, rắn rỏi và mạnh mẽ lên nhiều. Cô bé ấy bây giờ làm cho một tổ chức từ thiện phi chính phủ, thường xuyên đi thăm và tặng quà cho trẻ em nghèo vùng cao.
- Sao mày biết?
Tôi vờ dửng dưng.
- Thì tao có facebook của cái Nhi, vào hỏi thì biết chứ sao!
- Thế hả?
Tôi nốc một ngụm bia lớn, mặc cho trái tim đang kêu lên thình thịch.
- Hình như sắp lấy chồng, một thằng làm cùng hay sao đấy.
Thằng Phong phệ đế thêm vào.
Ngụm bia như mắc lại, tôi duỗi cổ, cố gắng không phun ra ngoài. Và trong đêm nay, giấc mơ ấy lại quay về. Tôi hoang mang trong bóng đêm đặc quánh, không chỉ nơi trái tim mà mạng sườn cũng nhói lên theo từng nhịp thở. Tôi đặt tay lên nó, có lẽ nào tôi đã mãi đánh mất một dẻo xương sườn thượng đế gửi gắm cho mình...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét