Nắng tháng 7 nhẹ nhàng ngã mình trên những nẻo đường quen thuộc. Khi đứng trước những ngưỡng cảnh không xa lạ trong kí ức , người ta hay nhớ về những thứ xa xôi.
Hay như ông bà ta nói tức cảnh sinh tình cho nhanh gọn cũng được , nhưng chỉ là người ta đang cố tạo cho mình một bộ dạng phớt tỉnh ăng lê thôi mà, người ta không muốn nhắc đến chữ tình trong kí ức khi họ không phải là kẻ thắng thôi mà. Người ta tỏ ra mình lúc nào cũng tỉnh táo để làm chi không biết khi mỗi ngày cuộc đời chuốc cho họ một ly rượu vang đỏ rẻ tiền. Chặc thấy cay cay trên đầu lưỡi.
Tiểu Nghê với tay ngắt một bông dã quỳ mân mê rồi tựa mình bên một gốc thông nhìn ra mặt hồ xanh ngắt, nghĩ ngợi lung tung. Mùa này Đà Lạt khách lạ về với nhau, nhiều người thích thú về chuyện tình Đồi thông hai mộ, mọi thứ chung quy chẳng thể thoát ra nổi hai chữ ràng buộc. Nếu lúc này có ai đó đến cài lên tóc cô một bông dã quỳ , dù anh ta là người ngoại quốc, nói anh ngữ hay tây ban nha quý tộc,dù trên người anh ta chẳng có gì ngoài chiếc ba lô du lịch, chỉ cần anh ta đồng ý mang cô ra khỏi cuộc sống tẻ nhạt này, cô sẽ chẳng nghĩ ngợi gì mà đi theo anh…
Thoát ra khỏi cái nóng quay cuồng và công việc bề bộn ở Sài Gòn, Tiểu Nghê đang tận hưởng những ngày cuối cùng của cuộc sống độc thân. Cô đã có được kì nghỉ này sau nỗ lực hơn ba tuần đàm phán với chồng sắp cưới. Người ta hay vịn những cớ như áp lực trước hôn nhân vân vân để lí giải cho tâm trạng hiện tại. Sao cũng được, hôn nhân cũng chỉ là thêm vào một sự kiện đột phá cho cuộc sống sắp đặt, quy cũ và tẻ nhạt của cô. Cô quen anh đã ba năm, một người khá thành đạt đi tìm những mối quan hệ hoàn hảo, một cô vợ ưa nhìn, thông minh, giỏi giang và ứng xử thông thái, vừa đủ làm một người vợ chăm lo cho gia đình, vừa đủ làm vừa lòng đại gia đình những bà mẹ bà dì khó tính, vừa đủ như một vật trang trí đắt tiền xứng tầm bên cạnh ông chủ .
Cuộc sống hiện tại dường như quá hoàn hảo đến nỗi che mất những ước niệm khao khát hạnh phúc, hay sự ràng buộc giữa tình yêu, sự nghiệp, nỗi lo sợ cô đơn khi đêm về, dối trá và những bản mặt son phấn lấy đi của cô sự mạnh mẽ, niềm tin và nghị lực đối mặt với thử thách. Cô nhớ lại 3 năm trước khi còn là một cô sinh viên khoa báo chỉ của trường nhân văn cô có đủ dũng cảm và ham muốn lao vào vạch trần một sự vụ bê bối nào đó của những ông lớn, khát khao đứng về phía công bình và chỉ công bình thôi. Ba năm đi làm, cuộc đời dạy cho cô những từ trừu tượng như Công Bình chỉ mang khái niệm tương đối mà thôi, bù lại người ta đánh giá cao sự làm lơ đúng cách và hứng thú đúng lúc. Khi đạt được một sự thỏa thuận thì người ta có thể phủ cho nó bất kì vẻ ngoài đạo đức nào mà họ có thể chấp nhận được. Người dẫn cô đi từng bước đầu tiên vào những nguyên tắt nhỏ nhặt bất thành văn ấy là anh, vì anh yêu cô, hay vì anh tìm được ở cô một niềm tin đã thỏa thuận. Với anh, việc họ thành đôi như một điều tất nhiên, anh vạch cho cô đường đi như một người làm ơn và được trả ơn. Làm sao người ta có thể thật lòng yêu một người khác khi người đó dạy cho họ cách phải lừa dối .
Lời cầu hôn cũng đủ lãng mạn và cầu kì như ước mơ thời con gái, một bữa ăn ấm cúng ở nhà cô, có nến lung linh, vang Pháp, một bản dance nhịp nhàng quyện trong mùi nước hoa tuyết tùng tinh xảo quen thuộc , vừa đủ hiện đại, vừa đủ ân ái...Mọi cô gái đều từng mơ mộng đến một viễn cảnh tương tự, lúc này khi tự mình trải qua nó, cô mới biết cái giá của tuổi tác là như thế nào. Người ta càng già, càng thích được yên ổn hơn là mơ mộng. Giả như ngày xưa có ai đó chơi trò cầu hôn với cô, cô sẽ hào hứng nghĩ đến những kiểu câu hỏi như “ Anh có sẵn sàng chết vì em không?” và nếu ai đó trả lời “có” cô cũng sẽ sung sướng biết bao. Còn lúc này, những câu hỏi ngô nghê ấy với cô thật lố bịch, mà giả thử như thế, anh sẽ chẳng ngại ngần gì đáp rằng : “Bây giờ anh có thể chết vì em, nhưng đến năm 60 tuổi, khấu hao giá trị của em trong 30 năm thì có lẽ anh không dám nghĩ đến cái chết nữa” . Cô bật cười, cô lấy người đàn ông này có thể vì anh ta luôn đủ khôn ngoan để hiểu cô muốn gì, một sự vuốt ve êm ái, cô chấp nhận. Từ bao giờ cuộc đời cô đã biến thành một bản hợp đồng béo bở, và đợi cấp trên kí duyệt.
Những làn nắng lạ kì mơn trớn trên da thịt đem đến một giác cảm đùa nghịch khoan khoái. Tiểu Nghê nhắm mắt cảm nhận những giai điệu kì lạ như một lời khen của tự nhiên : Cô vẫn còn đẹp, đẹp lắm, một vẻ đẹp thực tinh khiết khiến trước nó người ta không dám bén lên một chút dục vọng. Đâu ai biết rằng, trong lòng người con gái đó đã chết đi những giác cảm tầm thường nhất về yêu thương hay gói gọn trong một chiếc bọc vô hình rồi ẩn mình đâu đó trong những ngõ tối, chờ một tia nắng đến bừng sáng. Trong tâm trí chợt xuất hiện một giai điệu thân thuộc đã từ lâu lãng quên, Tiểu Nghê cất lên tiếng hát, thích thú khi nhận ra cái giọng con con của mình vẫn còn trong trẻo và thuần hậu biết bao, nhiều người yêu chất giọng của cô, hoặc chí ít là một cái gì cảm kích như muốn cưng chiều bảo bọc“Em yêu anh cuồng dại,yêu anh đến tan cả em ra
Dệt tầm gai i à dệt tầm gai í a Dệt tầm gai í à
Cài then tiếng khóc của em bằng đôi môi anh..”
Đêm tối, cái khoảnh khắc người ta trở về thành thực với chính mình nhất, cô đã bao lần ao ước mình được là người dệt tầm gai, dệt những sợi yêu thương dù đôi bàn tay đã rướm máu, tình yêu có trải qua đau khổ, thử thách mới bền bỉ, như quân tử mười năm trả thù phải nếm mật nằm gai, hạt cát muốn thành trai phải chịu tách biệt mình chờ đợi trong vỏ. Phải chi ai đó khiến cô yêu thương và đánh đổi cả bản thân mình để được yêu bằng cả trái tim, không vụ lợi, không kiêu ngạo, không tính toán .Mỗi lần nghĩ đến điều đó, Tiểu Nghê lại bật cười vì mình trông giống một người đứng lập trình máy dệt công nghiệp tự động hơn là ngồi dệt tầm gai.
_Giọng hát làm ông trời cũng phải khóc.
Tiểu Nghê với tay ngắt một bông dã quỳ mân mê rồi tựa mình bên một gốc thông nhìn ra mặt hồ xanh ngắt, nghĩ ngợi lung tung. Mùa này Đà Lạt khách lạ về với nhau, nhiều người thích thú về chuyện tình Đồi thông hai mộ, mọi thứ chung quy chẳng thể thoát ra nổi hai chữ ràng buộc. Nếu lúc này có ai đó đến cài lên tóc cô một bông dã quỳ , dù anh ta là người ngoại quốc, nói anh ngữ hay tây ban nha quý tộc,dù trên người anh ta chẳng có gì ngoài chiếc ba lô du lịch, chỉ cần anh ta đồng ý mang cô ra khỏi cuộc sống tẻ nhạt này, cô sẽ chẳng nghĩ ngợi gì mà đi theo anh…
Thoát ra khỏi cái nóng quay cuồng và công việc bề bộn ở Sài Gòn, Tiểu Nghê đang tận hưởng những ngày cuối cùng của cuộc sống độc thân. Cô đã có được kì nghỉ này sau nỗ lực hơn ba tuần đàm phán với chồng sắp cưới. Người ta hay vịn những cớ như áp lực trước hôn nhân vân vân để lí giải cho tâm trạng hiện tại. Sao cũng được, hôn nhân cũng chỉ là thêm vào một sự kiện đột phá cho cuộc sống sắp đặt, quy cũ và tẻ nhạt của cô. Cô quen anh đã ba năm, một người khá thành đạt đi tìm những mối quan hệ hoàn hảo, một cô vợ ưa nhìn, thông minh, giỏi giang và ứng xử thông thái, vừa đủ làm một người vợ chăm lo cho gia đình, vừa đủ làm vừa lòng đại gia đình những bà mẹ bà dì khó tính, vừa đủ như một vật trang trí đắt tiền xứng tầm bên cạnh ông chủ .
Cuộc sống hiện tại dường như quá hoàn hảo đến nỗi che mất những ước niệm khao khát hạnh phúc, hay sự ràng buộc giữa tình yêu, sự nghiệp, nỗi lo sợ cô đơn khi đêm về, dối trá và những bản mặt son phấn lấy đi của cô sự mạnh mẽ, niềm tin và nghị lực đối mặt với thử thách. Cô nhớ lại 3 năm trước khi còn là một cô sinh viên khoa báo chỉ của trường nhân văn cô có đủ dũng cảm và ham muốn lao vào vạch trần một sự vụ bê bối nào đó của những ông lớn, khát khao đứng về phía công bình và chỉ công bình thôi. Ba năm đi làm, cuộc đời dạy cho cô những từ trừu tượng như Công Bình chỉ mang khái niệm tương đối mà thôi, bù lại người ta đánh giá cao sự làm lơ đúng cách và hứng thú đúng lúc. Khi đạt được một sự thỏa thuận thì người ta có thể phủ cho nó bất kì vẻ ngoài đạo đức nào mà họ có thể chấp nhận được. Người dẫn cô đi từng bước đầu tiên vào những nguyên tắt nhỏ nhặt bất thành văn ấy là anh, vì anh yêu cô, hay vì anh tìm được ở cô một niềm tin đã thỏa thuận. Với anh, việc họ thành đôi như một điều tất nhiên, anh vạch cho cô đường đi như một người làm ơn và được trả ơn. Làm sao người ta có thể thật lòng yêu một người khác khi người đó dạy cho họ cách phải lừa dối .
Lời cầu hôn cũng đủ lãng mạn và cầu kì như ước mơ thời con gái, một bữa ăn ấm cúng ở nhà cô, có nến lung linh, vang Pháp, một bản dance nhịp nhàng quyện trong mùi nước hoa tuyết tùng tinh xảo quen thuộc , vừa đủ hiện đại, vừa đủ ân ái...Mọi cô gái đều từng mơ mộng đến một viễn cảnh tương tự, lúc này khi tự mình trải qua nó, cô mới biết cái giá của tuổi tác là như thế nào. Người ta càng già, càng thích được yên ổn hơn là mơ mộng. Giả như ngày xưa có ai đó chơi trò cầu hôn với cô, cô sẽ hào hứng nghĩ đến những kiểu câu hỏi như “ Anh có sẵn sàng chết vì em không?” và nếu ai đó trả lời “có” cô cũng sẽ sung sướng biết bao. Còn lúc này, những câu hỏi ngô nghê ấy với cô thật lố bịch, mà giả thử như thế, anh sẽ chẳng ngại ngần gì đáp rằng : “Bây giờ anh có thể chết vì em, nhưng đến năm 60 tuổi, khấu hao giá trị của em trong 30 năm thì có lẽ anh không dám nghĩ đến cái chết nữa” . Cô bật cười, cô lấy người đàn ông này có thể vì anh ta luôn đủ khôn ngoan để hiểu cô muốn gì, một sự vuốt ve êm ái, cô chấp nhận. Từ bao giờ cuộc đời cô đã biến thành một bản hợp đồng béo bở, và đợi cấp trên kí duyệt.
Những làn nắng lạ kì mơn trớn trên da thịt đem đến một giác cảm đùa nghịch khoan khoái. Tiểu Nghê nhắm mắt cảm nhận những giai điệu kì lạ như một lời khen của tự nhiên : Cô vẫn còn đẹp, đẹp lắm, một vẻ đẹp thực tinh khiết khiến trước nó người ta không dám bén lên một chút dục vọng. Đâu ai biết rằng, trong lòng người con gái đó đã chết đi những giác cảm tầm thường nhất về yêu thương hay gói gọn trong một chiếc bọc vô hình rồi ẩn mình đâu đó trong những ngõ tối, chờ một tia nắng đến bừng sáng. Trong tâm trí chợt xuất hiện một giai điệu thân thuộc đã từ lâu lãng quên, Tiểu Nghê cất lên tiếng hát, thích thú khi nhận ra cái giọng con con của mình vẫn còn trong trẻo và thuần hậu biết bao, nhiều người yêu chất giọng của cô, hoặc chí ít là một cái gì cảm kích như muốn cưng chiều bảo bọc“Em yêu anh cuồng dại,yêu anh đến tan cả em ra
Dệt tầm gai i à dệt tầm gai í a Dệt tầm gai í à
Cài then tiếng khóc của em bằng đôi môi anh..”
Đêm tối, cái khoảnh khắc người ta trở về thành thực với chính mình nhất, cô đã bao lần ao ước mình được là người dệt tầm gai, dệt những sợi yêu thương dù đôi bàn tay đã rướm máu, tình yêu có trải qua đau khổ, thử thách mới bền bỉ, như quân tử mười năm trả thù phải nếm mật nằm gai, hạt cát muốn thành trai phải chịu tách biệt mình chờ đợi trong vỏ. Phải chi ai đó khiến cô yêu thương và đánh đổi cả bản thân mình để được yêu bằng cả trái tim, không vụ lợi, không kiêu ngạo, không tính toán .Mỗi lần nghĩ đến điều đó, Tiểu Nghê lại bật cười vì mình trông giống một người đứng lập trình máy dệt công nghiệp tự động hơn là ngồi dệt tầm gai.
_Giọng hát làm ông trời cũng phải khóc.
Một thứ tiếng Việt lơ lớ cất lên rất gần, rất gần, đủ để cô giật mình phát hiện ra có một vật thể lạ đang xâm nhập vào tiềm thức. Ngước mắt nhìn lên, trời ạ, choáng hết tầm nhìn của cô là khuôn mặt một anh Tây với bốn mắt tròn xoe đang nhìn chằm chằm vào cô với một nụ cười thích thú , vui mừng như bắt được một con thú lạ đem về làm cảnh trong một chuyến đi săn. Tiểu Nghê mặt đỏ bừng vì phát hiện ra hành động kì quặc của mình bị ai đó bắt gặp,vừa ngơ ngớ ngồ ngộ khi chợt thấy một cái gì đó quen thuộc lắm lắm, mà ở cự li gần này cô chưa kịp hình dung rõ đó là điều gì.
_ Trời ạ, cô muốn nằm luôn ở đây mà dệt tầm gai hay sao vậy tiểu thư? _ Anh Tây đưa tay lay lay khuôn mặt ngờ nghệch đang đần thối ra trước mắt mình với một điệu cười sằng sặc:
_Jeffrey, là anh sao? Anh làm gì ở đây?
Nơ ron thần kinh đang trong trạng thái đóng băng vừa mới kịp rã đông và hoạt động lại. Tiểu Nghê ngồi dậy ngẫn người khi nhận ra người quen, rất quen, một người bạn của cô trong hai năm du học ở Anh, đàn ông Scottland với vẻ mặt u buồn, cổ kính ,lạnh lẽo đặc trưng của Edinburgh, từng làm cho trái tim thiếu nữ của cô xao động và thoáng lên cái ý nghĩ ngây ngô cùng anh chung sống suốt đời.
_Đi tìm em. Nào, sao ngày đó em lại bỏ đi mà không nói một lời nào vậy.
_Em…em… cũng chẳng biết nữa…
_Em tồi lắm đấy nhé, cũng không thèm liên lạc một chút xíu nào, sống chết ra sao, người xa lắc này cũng không biết mà đến thắp cho một nén hương nữa. _ Anh nheo mày làm ra bộ trách móc dữ lắm mà vẫn cười tươi, nụ cười quyến rũ đã từng rất quen thuộc.
_Phui phủi cái mồm anh, miệng ăn mắm ăn muối nói toàn điều bậy bạ, em có chết đâu, vẫn sống nhăn răng đây này, còn đủ trắng và khỏe để quảng cáo Close Up đấy nhé_ Vừa nói cô vừa nhắm tịt mắt lại, nhe hàm răng ra làm anh bật cười sằng sặc:
_Thôi thôi, anh đùa . Ghớm, mấy năm mà vẫn còn trẻ con như thường, mà này em vẫn còn hát Dệt tầm gai cũ rích đấy à, vì hồi đó em suốt ngày lải nhải nên anh cũng thuộc luôn, mà chẳng hiểu gì mấy. Anh đi du lịch, kì nghỉ cuối sau đồ án tốt nghiệp, nghĩ đi nghĩ lại ,lại muốn đến Việt Nam, cơ may có khi gặp được em .
Sau chừng ấy năm, anh vẫn còn nghĩ đến cô sao, vậy mà cô cứ tưởng họ xem đó như một tình yêu nhỏ dại thời sinh viên, đủ làm người ta cháy bỏng, nhưng không đủ để chống chọi với những sóng gió bất chợt của cuộc đời, tình đầu cũng như nước tráng trà, đắng, đậm nhưng chỉ để đổ đi thôi. Ngày đó cô đã chọn cách âm thầm quay trở về nước sau khi kết thúc khóa học hai năm mà không nói với anh một lời, cô không muốn gây thêm nhiều đau khổ cho anh, họ vốn là hai con người ở hai miền xa lạ, khác nhau về lí tưởng, gia đình, sự nghiệp, chỉ đơn thuần đến với nhau bằng những tình cảm này sinh tự nhiên . Thật tồi tệ khi người ta luôn nghĩ mình có thể vì tình yêu mà hi sinh tất cả, nhưng rồi đến phút cuối mới phát hiện ra họ không thể thoát ra khỏi hàng trăm sự ràng buộc. Ra đi trên chuyến bay chỉ có cô bạn thân đưa tiễn, nhìn xuống Edinburgh lạnh lẽo mà nồng nàn kỉ niệm nằm lại một mình, phủ lấy bóng dáng người yêu thương càng cô độc khiến con tim cô quặn thắt, đâu dễ dàng và nhẫn tâm như người đời tưởng. Cô vào làm trong công ty của chồng sắp cưới cùng món nợ trả dần cho hai năm du học, tình yêu cũng chết dần từ giây phút đó để bắt đầu cho một quãng đời bận rộn công việc và nhàm tẻ về tình cảm.
Cô ngồi bật dậy, chặn lại những xúc cảm linh tinh tràn ra trong kí ức mình, hít một hơi thật sâu và cảm nhận cái lạnh của Đà Lạt đang chiều tối, nắng tắt nhanh qua những rừng thông tán cao rậm rạp.
_ Nào, để em làm hướng dẫn viên cho anh chuyến này nhé. Anh có 3 ngày để được thăm thú nơi này cùng cô tourguide trẻ trung, thông minh và xinh đẹp. Còn bây giờ thì đi uống đậu nành nóng thôi, em sắp té vì tê chân rồi đây.
_ Hì, té thì anh cõng đi, ngày nào cũng ngồi dệt tầm gai hoài riết chân nó ngắn lại luôn hehe
****
Đêm Đà Lạt lạnh buốt da buốt thịt, những đốm lửa nhỏ từ những lò than của chợ Âm Phủ bập bùng lấp lóe, du khách đông nghịt thưởng thức cái vị của lang thang đêm Đà Lạt và những món ăn độc đáo, những cặp tình nhân mặc áo len đôi xiết nhau trong những cái ôm và nắm tay, cô và anh chọn một lối đi ra phía sau rạp chiếu film ngồi uống sữa đậu nành nóng, béo ngậy, cùng nói những câu chuyện phíêm thô tục rồi phá lên cười, như sống lại những năm tháng sinh viên phóng khoáng và nghịch ngợm. Sau đó, cô đưa anh đến một quán café du mục, quán nhỏ và ấm cúng, một nơi bình dân với người chủ quán đánh đàn guitar và 2k cho một bài hát do khách đăng kí , Jeffrey tỏ ra rất hứng thú khi khám phá những góc nhỏ Đà Lạt như thế này, anh cũng hào hứng đăng kí một bài hát . Tiểu Nghê ngạc nhiên về vốn tiếng Việt sau 3 năm của anh chàng ngoại quốc này, mặc dù anh và Việt Nam chẳng có mối liên hệ nào khác ngoài cô :
“ Bài hát này rất có ý nghĩa với tôi dù không hiểu hết ca từ, tôi dành nó cho một cô gái Việt, con gái Việt Nam rất đẹp, mặn mà và thông minh, nhưng họ cũng nhẫn tâm và vô tình biết bao…"_ Anh vừa nói vừa nhìn cô cười buồn, cái buồn tận sâu dưới đáy lòng, cái buồn lẩn trong những làn gió rít cứa vào da thịt, cái buồn khiến cô muốn òa khóc…
“Dệt tầm gai, ừ đến bao giờ, em dệt tầm gai đến bao giờ..
Về đi em, ngày dài hơn cả một mùa..
Anh yêu em cuồng dại, yêu em đến tan cả anh ra….”
Tiểu Nghê khóc, hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài trên đôi má, tưởng chừng từ lâu nước mắt đã cạn khô, cô khóc cho những nỗi buồn và niềm hạnh phúc. Đời người ngắn ngủi có được bao lâu, mà vì những lí lẽ nhỏ nhen người ta ruồng bỏ tình yêu hạnh phúc của chính mình. Ngày xưa cô có đủ mạnh mẽ để dứt bỏ anh nhưng lúc này, khi con tim đã già cỗi bỗng trở nên nhút nhát, cô sợ hãi phải thú nhận sự cô độc , sợ hãi phải gặp anh và muốn sà vào lòng anh, dừng lại cuộc sống đầy nhỏ nhen tính toán ngoài đời kia, để tìm lại một Tiểu Nghê thuần khiết, thơ ngây ngày nào.
Anh lau đi những giọt nước mắt trên má cô, Đà Lạt nóng hổi vì những nụ hôn, ai đó đã tước đoạt đi tình yêu trong bấy lâu, mà trở về vẫn còn vẹn nguyên, nồng nàn. Gió rít qua những làn sương dày đặc trên cao nguyên hoa dã quỳ, xa xa một bản du ca văng vẳng của những người chơi kèn buổi đêm, đệm đàn cho hai con tim cũ kĩ, đã chai sạn và trống vắng vì yêu và chờ đợi..
_ Trời ạ, cô muốn nằm luôn ở đây mà dệt tầm gai hay sao vậy tiểu thư? _ Anh Tây đưa tay lay lay khuôn mặt ngờ nghệch đang đần thối ra trước mắt mình với một điệu cười sằng sặc:
_Jeffrey, là anh sao? Anh làm gì ở đây?
Nơ ron thần kinh đang trong trạng thái đóng băng vừa mới kịp rã đông và hoạt động lại. Tiểu Nghê ngồi dậy ngẫn người khi nhận ra người quen, rất quen, một người bạn của cô trong hai năm du học ở Anh, đàn ông Scottland với vẻ mặt u buồn, cổ kính ,lạnh lẽo đặc trưng của Edinburgh, từng làm cho trái tim thiếu nữ của cô xao động và thoáng lên cái ý nghĩ ngây ngô cùng anh chung sống suốt đời.
_Đi tìm em. Nào, sao ngày đó em lại bỏ đi mà không nói một lời nào vậy.
_Em…em… cũng chẳng biết nữa…
_Em tồi lắm đấy nhé, cũng không thèm liên lạc một chút xíu nào, sống chết ra sao, người xa lắc này cũng không biết mà đến thắp cho một nén hương nữa. _ Anh nheo mày làm ra bộ trách móc dữ lắm mà vẫn cười tươi, nụ cười quyến rũ đã từng rất quen thuộc.
_Phui phủi cái mồm anh, miệng ăn mắm ăn muối nói toàn điều bậy bạ, em có chết đâu, vẫn sống nhăn răng đây này, còn đủ trắng và khỏe để quảng cáo Close Up đấy nhé_ Vừa nói cô vừa nhắm tịt mắt lại, nhe hàm răng ra làm anh bật cười sằng sặc:
_Thôi thôi, anh đùa . Ghớm, mấy năm mà vẫn còn trẻ con như thường, mà này em vẫn còn hát Dệt tầm gai cũ rích đấy à, vì hồi đó em suốt ngày lải nhải nên anh cũng thuộc luôn, mà chẳng hiểu gì mấy. Anh đi du lịch, kì nghỉ cuối sau đồ án tốt nghiệp, nghĩ đi nghĩ lại ,lại muốn đến Việt Nam, cơ may có khi gặp được em .
Sau chừng ấy năm, anh vẫn còn nghĩ đến cô sao, vậy mà cô cứ tưởng họ xem đó như một tình yêu nhỏ dại thời sinh viên, đủ làm người ta cháy bỏng, nhưng không đủ để chống chọi với những sóng gió bất chợt của cuộc đời, tình đầu cũng như nước tráng trà, đắng, đậm nhưng chỉ để đổ đi thôi. Ngày đó cô đã chọn cách âm thầm quay trở về nước sau khi kết thúc khóa học hai năm mà không nói với anh một lời, cô không muốn gây thêm nhiều đau khổ cho anh, họ vốn là hai con người ở hai miền xa lạ, khác nhau về lí tưởng, gia đình, sự nghiệp, chỉ đơn thuần đến với nhau bằng những tình cảm này sinh tự nhiên . Thật tồi tệ khi người ta luôn nghĩ mình có thể vì tình yêu mà hi sinh tất cả, nhưng rồi đến phút cuối mới phát hiện ra họ không thể thoát ra khỏi hàng trăm sự ràng buộc. Ra đi trên chuyến bay chỉ có cô bạn thân đưa tiễn, nhìn xuống Edinburgh lạnh lẽo mà nồng nàn kỉ niệm nằm lại một mình, phủ lấy bóng dáng người yêu thương càng cô độc khiến con tim cô quặn thắt, đâu dễ dàng và nhẫn tâm như người đời tưởng. Cô vào làm trong công ty của chồng sắp cưới cùng món nợ trả dần cho hai năm du học, tình yêu cũng chết dần từ giây phút đó để bắt đầu cho một quãng đời bận rộn công việc và nhàm tẻ về tình cảm.
Cô ngồi bật dậy, chặn lại những xúc cảm linh tinh tràn ra trong kí ức mình, hít một hơi thật sâu và cảm nhận cái lạnh của Đà Lạt đang chiều tối, nắng tắt nhanh qua những rừng thông tán cao rậm rạp.
_ Nào, để em làm hướng dẫn viên cho anh chuyến này nhé. Anh có 3 ngày để được thăm thú nơi này cùng cô tourguide trẻ trung, thông minh và xinh đẹp. Còn bây giờ thì đi uống đậu nành nóng thôi, em sắp té vì tê chân rồi đây.
_ Hì, té thì anh cõng đi, ngày nào cũng ngồi dệt tầm gai hoài riết chân nó ngắn lại luôn hehe
****
Đêm Đà Lạt lạnh buốt da buốt thịt, những đốm lửa nhỏ từ những lò than của chợ Âm Phủ bập bùng lấp lóe, du khách đông nghịt thưởng thức cái vị của lang thang đêm Đà Lạt và những món ăn độc đáo, những cặp tình nhân mặc áo len đôi xiết nhau trong những cái ôm và nắm tay, cô và anh chọn một lối đi ra phía sau rạp chiếu film ngồi uống sữa đậu nành nóng, béo ngậy, cùng nói những câu chuyện phíêm thô tục rồi phá lên cười, như sống lại những năm tháng sinh viên phóng khoáng và nghịch ngợm. Sau đó, cô đưa anh đến một quán café du mục, quán nhỏ và ấm cúng, một nơi bình dân với người chủ quán đánh đàn guitar và 2k cho một bài hát do khách đăng kí , Jeffrey tỏ ra rất hứng thú khi khám phá những góc nhỏ Đà Lạt như thế này, anh cũng hào hứng đăng kí một bài hát . Tiểu Nghê ngạc nhiên về vốn tiếng Việt sau 3 năm của anh chàng ngoại quốc này, mặc dù anh và Việt Nam chẳng có mối liên hệ nào khác ngoài cô :
“ Bài hát này rất có ý nghĩa với tôi dù không hiểu hết ca từ, tôi dành nó cho một cô gái Việt, con gái Việt Nam rất đẹp, mặn mà và thông minh, nhưng họ cũng nhẫn tâm và vô tình biết bao…"_ Anh vừa nói vừa nhìn cô cười buồn, cái buồn tận sâu dưới đáy lòng, cái buồn lẩn trong những làn gió rít cứa vào da thịt, cái buồn khiến cô muốn òa khóc…
“Dệt tầm gai, ừ đến bao giờ, em dệt tầm gai đến bao giờ..
Về đi em, ngày dài hơn cả một mùa..
Anh yêu em cuồng dại, yêu em đến tan cả anh ra….”
Tiểu Nghê khóc, hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài trên đôi má, tưởng chừng từ lâu nước mắt đã cạn khô, cô khóc cho những nỗi buồn và niềm hạnh phúc. Đời người ngắn ngủi có được bao lâu, mà vì những lí lẽ nhỏ nhen người ta ruồng bỏ tình yêu hạnh phúc của chính mình. Ngày xưa cô có đủ mạnh mẽ để dứt bỏ anh nhưng lúc này, khi con tim đã già cỗi bỗng trở nên nhút nhát, cô sợ hãi phải thú nhận sự cô độc , sợ hãi phải gặp anh và muốn sà vào lòng anh, dừng lại cuộc sống đầy nhỏ nhen tính toán ngoài đời kia, để tìm lại một Tiểu Nghê thuần khiết, thơ ngây ngày nào.
Anh lau đi những giọt nước mắt trên má cô, Đà Lạt nóng hổi vì những nụ hôn, ai đó đã tước đoạt đi tình yêu trong bấy lâu, mà trở về vẫn còn vẹn nguyên, nồng nàn. Gió rít qua những làn sương dày đặc trên cao nguyên hoa dã quỳ, xa xa một bản du ca văng vẳng của những người chơi kèn buổi đêm, đệm đàn cho hai con tim cũ kĩ, đã chai sạn và trống vắng vì yêu và chờ đợi..
***
Cuộc đời luôn bắt con người ta phải đứng trước những ngã rẽ, tất nhiên họ chỉ có một lần để chọn lựa, vì vậy mà họ sẽ chẳng bao giờ biết những con đường khác sẽ dẫn mình tới đâu, nên vô hình không so sánh được mình đã đi nhầm hay đúng đường, mà cứ đi, và cứ rẽ lối. Để đến phía cuối con đường, khi đôi chân mỏi mệt, người ta mới quay lại để nhìn ngắm và tiếc nuối, liếc nhìn chính mình sau một cuộc đời đẩy đưa theo danh vọng và sắp đặt, họ sẽ tiếc nuối vì mình chẳng nhận được gì ngoài một sự lãnh đạm, cô độc và những nếp nhăn.
Người đi dệt những sợi tầm gai, mà phải mua lấy yêu thương tạm bợ. Đắp lại chăn cho anh, nhấc chiếc va li khe khẽ ra ngoài cửa phòng, Tiểu Nghê ngoái nhìn gương mặt người yêu còn đang say giấc nồng, nén những đau đớn không bật lên thành tiếng, một lần nữa, cô lại chọn cách ra đi, quay trở về với mớ bòng bong ở ngoài kia. Cô mãi mãi đã chọn lựa sai lầm, và không có quyền vứt bỏ những ràng buộc mình đã tạo ra để đi tìm một sự giải thoát.
Đà Lạt ơi, lạnh buốt cả con tim, ai mang người thương ra đi, không một lời cầu kì, biết nói điều chi giữa những trò rong chơi đuổi bắt, tìm thấy nhau, nhận ra nhau để rồi chia xa. Đứng dựa vào ban công lầu ba , cốc trà pha vẫn còn hơi ấm nóng, khăn tắm thoang thoảng mùi hương ngọt ngào quen thuộc, Jeffrey nhìn xuống những nẻo đường thoai thoải dưới kia, chiếc taxi lăn bánh, nuốt chửng dáng hình nhỏ bé , nuốt luôn trái tim anh vừa mới sống dậy…Tầm gai ơi, tim anh rướm máu…
Người đi dệt những sợi tầm gai, mà phải mua lấy yêu thương tạm bợ. Đắp lại chăn cho anh, nhấc chiếc va li khe khẽ ra ngoài cửa phòng, Tiểu Nghê ngoái nhìn gương mặt người yêu còn đang say giấc nồng, nén những đau đớn không bật lên thành tiếng, một lần nữa, cô lại chọn cách ra đi, quay trở về với mớ bòng bong ở ngoài kia. Cô mãi mãi đã chọn lựa sai lầm, và không có quyền vứt bỏ những ràng buộc mình đã tạo ra để đi tìm một sự giải thoát.
Đà Lạt ơi, lạnh buốt cả con tim, ai mang người thương ra đi, không một lời cầu kì, biết nói điều chi giữa những trò rong chơi đuổi bắt, tìm thấy nhau, nhận ra nhau để rồi chia xa. Đứng dựa vào ban công lầu ba , cốc trà pha vẫn còn hơi ấm nóng, khăn tắm thoang thoảng mùi hương ngọt ngào quen thuộc, Jeffrey nhìn xuống những nẻo đường thoai thoải dưới kia, chiếc taxi lăn bánh, nuốt chửng dáng hình nhỏ bé , nuốt luôn trái tim anh vừa mới sống dậy…Tầm gai ơi, tim anh rướm máu…
***
Quay trở về với mùi nước hoa tuyết tùng hiện đại, tinh xảo và xét đoán làm Tiểu Nghê cảm thấy nặng nề, cô vừa thoát ra khỏi một giấc mộng ảo, giấc mộng giữa hiện tại trần tục và cay đắng. Ba tuần sau, đám cưới được tổ chức, một đám cưới đình đám và hoa lệ với hàng nghìn thực khách, ai cũng bàn tán cô dâu có vẻ đẹp rạng rỡ và kiêu kì, ắt hẳn sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời.
Một ngày mùa thu , gió xào xạc hắt qua cửa sổ văn phòng một cái buồn tức thời, Tiểu Nghê click chuột check hòm thư, một email lạ đính kèm một đoạn video clip quay cách đây hai ngày. Chiếc guitar quen thuộc từ góc café du mục, anh chàng tóc vàng cạo sát với nụ cười quyến rũ và đượm buồn hát bài hát Dệt Tầm Gai…
“Về đi em, ngày dài hơn cả một mùa………”
Và vẻn vẹn mấy dòng chữ :
“Nếu anh chẳng là một ai khác, chỉ biết hát tặng em những khúc hát ngô nghê bằng cả trái tim, thì liệu em có yêu anh!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét