Anh nhớ em nhiều lắm, dù chúng ta cách xa nhau như hai thành phố. Bốn năm nữa, anh sẽ hát về khoảng trời của mình cho em nghe nhé, người yêu dấu của anh…
"Tình ca, tiếng nói thiết tha tuyệt vời nhất của một đời người”. Anh cũng bắt đầu cảm thấy rung động từ một nơi chốn nào đó mà anh chưa từng có đặt chân đến. Một quê hương, một thành phố, nơi người ta đã yêu nhau.
Có những lúc trống vắng, anh lại ngồi lọ mọ vẽ lên thế giới của chúng mình. Tất cả mọi thứ, thiên nhiên, con vật, thời tiết, hoa lá, cỏ cây của vùng đất thần tiên đó kết hợp lại, để làm nên hạnh phúc, để làm nên nỗi thương nhớ của đôi ta.
Anh đâu ngờ trong đêm Giáng sinh thứ hai mươi của mình, anh còn nghe vang vọng giọng nói của em trong từng khoảnh khắc thiêng liêng nhất của cái ngày sung sướng đó. Tiếng gió may thổi trên từng cành lan nhỏ ru anh ngủ. Tiếng những giọt sương rơi trên chiếc lá biếc xanh. Tiếng chuông nhà thờ của ngày lễ Noel còn vang vọng trong hơi thở. Là những thứ tiếng động ngân nga trong trí tuệ. Một thuở thanh bình lại hiện rõ trên khoảng trời xanh của em với anh ngày đó.
Em ạ, những giọt nước mắt, niềm vui của đôi ta, anh sẽ gửi vào bản du ca của loài hoa màu vàng đang nở ở ngoài đấy. Dưới cửa sổ là thảm hồng gai nhỏ xinh, và chiếc thang sẽ nở hoa hồng xanh mướt khoảng bình yên, để hát lên bản tình ca gian nhân tràn ngập tiếng cười. Để rồi những dòng sông cuộn chảy. Rồi sóng, rồi gió, rồi tháng năm, rồi ngày cũ sẽ cuốn nỗi buồn của chúng ta đi. Cuốn theo cả những vết thương cũ kĩ, những tị niềm nào đó.
Một đêm giáng sinh ấm áp hẳn lên, gió vỗ về lên từng nhớ nhung của anh…
Anh nhớ em nhiều lắm, dù chúng ta cách xa nhau như hai thành phố. Bốn năm nữa, anh sẽ hát về khoảng trời của mình cho em nghe nhé, người yêu dấu của anh…
P/s: Gửi em, người yêu dấu bé nhỏ của anh!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét