Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2013

Hãy trả lời em!

Từ lâu lắm rồi ánh mắt em, cuộc sống của em luôn có anh, anh bảo em quên là quên sao anh.

Đã lâu lắm rồi, em không viết những tâm sự của mình, đã lâu lắm rồi em cứ ngỡ mình đã thật sự hạnh phúc… Anh! Có phải hạnh phúc chỉ mỉm cười với những người con gái hoàn hảo, còn với em người con gái có quá nhiều khuyết điểm thì không?

Hanh phúc là gì, tình yêu là gì mà em mãi tìm kiếm, em cầu mong mình quên đi quá khứ, sống cho tương lai, một tương lai không có bóng hình anh, bóng hình mà em yêu hơn bản thân mình.

Ngày xa nhau anh đã nói, em đừng buồn, nhìn em anh không đành lòng, vậy mà bây giờ ngay cả gặp nhau anh cũng không muốn. Em mong chờ từng ngày, đếm từng giây cho đến cuối tuần, bỏ qua những bộn bề, nỗi lo toan mà gặp được anh, nhìn thấy anh, vậy mà anh lại đành lòng đến vậy. Bạn bè bảo em khoảng cách quá xa, thời gian quá dài, tình yêu của em thì quá lớn, em sẽ mất anh…mất anh thật sự, em sợ lắm. Những dòng tâm sự này được em viết trên hàng ngàn giọt nước mắt em tuôn rơi, sao yêu nhau lại đau khổ thế này, chả phải tình yêu luôn đẹp và hạnh phúc sao anh.

Em biết mình chưa thật sự tốt, chưa hoàn thiện trong mắt anh, nhưng ở đời ai lại hoàn mỹ hả anh? Nếu anh muốn tìm một người con gái hoàn mỹ để yêu, thì xin lỗi có lẽ người đó không phải là em…
Có phải những đòi hỏi của em là quá đáng, tình yêu của em là sai lầm (Ảnh minh họa)
Có phải những đòi hỏi của em là quá đáng, tình yêu của em là sai lầm (Ảnh minh họa)
Gần nhau gần 3 năm, anh bảo em phải tập sống không có anh, anh bảo tập là phải làm được, 3 năm đổi cho 3 ngày, em phải làm được, sao anh tàn nhẫn với em đến như vậy. Từ lâu lắm rồi ánh mắt em, cuộc sống của em luôn có anh, anh bảo em quên là quên sao anh.

Có bao giờ em nghe từ anh một lời an ủi, một câu nói nhỏ nhẹ cho em vui lòng, em chỉ nhận từ anh những lời ra lệnh…trách móc em làm phiền anh, làm anh phật lòng. Em là con người hay đúng hơn em là một đứa con gái, có trái tim, có khối óc, có suy nghĩ sao lại muốn em sống như một cỗ máy, được cài đặt và ra lệnh.

Hàng ngày em vẫn đi làm, vẫn cười, vẫn nói, như hàng đêm nước mắt vẫn ướt đẫm gối vì nhớ anh, em đồng ý với anh là thương nhớ thì nên để trong lòng, nhưng ít nhất em vẫn muốn nghe từ anh một câu nói là “anh nhớ em lắm”.

Có phải những đòi hỏi của em là quá đáng, tình yêu của em là sai lầm, em vẫn bị ám ảnh bởi cái quá khứ đã làm em đau lòng, và bây giờ em sợ nó đang lập lại với em. Nếu nó là sự thật có lẽ lần này em chấp nhận ra đi mãi mãi…

Xin anh nếu đã hết yêu đừng làm em đau, anh hãy nói đi, bây giờ anh đang nghĩ gì, có phải hết yêu em cần em rồi phải không anh, vậy thì anh hãy nói đi, nói đi anh, nói một lời để em ra đi cho trái tim em không phải đau…Xin anh đó, đừng đối xử với em như vậy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét