Hắn có một cuộc sống chẳng lấy gì tạm ổn. Hắn không phải một mẫu người lý tưởng mà các cô gái muốn hướng tới. Nhưng, hắn vẫn có những mối tình!
Tất cả đều như gió lướt mây bay. Tất cả đều đã là quá khứ, là kỷ niệm và có những nỗi đau còn vẫn in sâu trong ký ức. Hối hận không? Không! Hối tiếc không? Có! Bởi những tình yêu có sự khởi đầu đẹp thường có những kết cục bi thảm, dù rằng tất cả đều nằm trong khả năng thay đổi định mệnh của con người. Mỗi lần chia tay, lại một điệp khúc cũ rích: không hợp! Những yêu thương, những lúc vỡ vụn vì những nỗi đau bóp chặt nơi lòng ngực để nhận ra rằng, đó mới là bản chất của tình yêu. Có những người hắn muốn xin lỗi, có những người thì không. Nhưng hắn biết ơn họ vì đã cho hắn những kỷ niệm, thế cũng là vui rồi.
Hắn sẽ kể bạn nghe những câu chuyện tình yêu của cuộc đời mà hắn tạm gọi đó là những tình yêu định mệnh, hữu duyên nhưng vô phận. Hãy mỉm cười, bởi khi hắn viết nên câu chuyện này, hắn đang trở về quá khứ và nhớ về những gì đẹp nhất, hạnh phúc nhất. Bỏ lại niềm đau, hãy bằng lòng với sự sắp đặt của Thượng Đế, tôi nhé!
1. Bước chân vào cổng trường cấp III, hắn – một thằng ít nói, cục mịch nhưng lại chăm chỉ học hành. Hắn – một thanh niên mới lớn, thoát khỏi 4 bức tường ngăn cách của gia đình. Hắn – ngay ngày đầu vào lớp 10 đã là lớp trưởng. Một buổi chiều đi họp Ban cán sự dưới nhà thầy giáo chủ nhiệm, hắn đèo lớp phó – một cô gái dong dỏng cao, xin gái và nụ cười rất duyên – trên chiếc xe đạp “cà tàng”. Đi suốt một chặng đường dài cả đi lẫn về, chẳng ai nói với nhau một lời nào, chỉ là những nụ cười bẽn lẽn, những ánh mắt trộm nhìn nhau. Hắn chẳng thể ngờ rằng, sau đó nàng đã táo tợn tỏ tình với hắn bằng một lá thư nồng cháy và hắn đã nhận lời. Nhưng có ngờ đâu, những người yêu nàng (nàng không yêu) đều là những tay học sinh cá biệt, “đầu gấu” luôn đứng chặn đường hắn mỗi khi hắn từ nhà nàng về: đánh đập, dọa nạt. Hắn chịu đựng nhưng nửa năm sau, chia tay vì rất nhiều lý do: giang hồ, thầy chủ nhiệm ngăn cấm và… không hợp!
2. Mối tình đầu trắc trở đã khiến hắn trở thành học sinh cá biệt ngay năm sau, tức năm học 11. Hắn biết hút thuốc, biết uống rượu, biết lập bang hội XHĐ để… trả thù! Cúp tiết, bỏ học với hắn đã trở thành cơm bữa và đôi khi, hắn thật thừa thãi với những ngày “sáng xỉn chiều say”. Bước ngoặt xảy đến khi hắn chuyển phòng trọ đã thay đổi được cuộc đời hắn. Nàng học lớp 12 (hơn hắn 1 tuổi), hiền lành, học giỏi và rất chăm chỉ. Nàng nhận lời nấu cơm, giặt giũ, quét dọn phòng cho hắn và những thằng ở cùng một cách đều đặn. Quái! Tại sao lại có người tốt như thế? Hắn hay trò chuyện với nàng, “chém gió”, ném bom đủ cả. Nàng luôn muốn hắn là một đứa em ngoan ngoãn, biết vâng lời nhưng khổ nỗi, đó là chuyện hoang tưởng. Một ngày nọ, trong lúc ngà ngà hơi men, hắn gặp nàng. Quỷ tha ma bắt! Trước mắt hắn chỉ là một cô gái xinh đẹp, một nàng tiên mà hắn chẳng nghĩ rằng, đó là chị của hắn. Một cái túm chặt, một chiếc môi hôn hấp tấp trong sự kháng cự có mức độ kháng cự ngày càng… giảm dần. Thế là yêu nhau! Những ngày tươi đẹp với nhiều kỷ niệm đã giúp hắn thoát ra khỏi một cuộc sống “không thấy mặt trời”. Nhưng quỷ tha ma bắt! Một năm sau đó, nàng thi trượt Đại học và phải đi luyện thi. Nàng muốn tập trung học hành và… chia tay!
3. Những vết thương đâm sâu vào tim, hắn chẳng biết đâu mới có thể gọi là tình yêu đích thực. Lớp 12, lại yêu trong cơn khát ái tình. Nàng là một cô gái mới cùng gia đình chuyển từ Bắc vào Tây sống, xinh gái nhưng khá chảnh được bố trí vào lớp A6. Hắn chẳng thích nàng, ngoại trừ khá kết cái “body” người mẫu ấy. Một cuộc nhậu với các chiến hữu, bị đánh đố là nếu tán đổ em, sẽ được nhậu free 1 tháng. Chậc! Kèo quá thơm! Trong hơi men một đêm trăng, hắn cầm bút gọi mây, kéo gió – phong ba bão táp ầm ầm trong những con chữ mùi mẩn. Mai dậy sớm, đưa lá thư cho thằng bạn hay chơi với nàng nhờ chuyển hộ. Chẳng biết hắn chém hay cỡ nào mà hôm sau, lập tức có hồi âm và nàng đã nhận lời. Bọn bạn nuốt lời, chỉ khao 1 buổi nhậu sau khi thấy hắn cầm tay nàng trong sự tự đắc. Từ chơi thành yêu thật, hắn cặp kè với nàng từ đó. Được 4 tháng, chia tay vì cá tính của mỗi người như thể trái đất và bầu trời! Nhưng đây cũng là một cuộc tình đáng nhớ, bởi nó kết thúc cho một chặng đường Phổ thông đầy bão táp, phong ba của hắn trước khi bước chân vào Đại học.
4. Lên Sài Gòn, hắn chẳng yêu ai nữa trong suốt 4 năm. Ra trường, hắn vẫn vậy. Cho đến một ngày định mệnh. Tình yêu không biên giới, lại bắt gặp một người con gái đối xử tốt với mình. Cảm động. Yêu. Uhm, thật lòng, thương nhớ và có lẽ, đây là người mà hắn nhớ nhất trong suốt cuộc đời. Nhưng cũng như bao cuộc tình khác, cái kết lại là sự chia tay. Nàng không chịu đựng nổi cá tính của hắn. Hắn níu kéo, cố giữ một tình yêu nhưng mọi thứ đã không thể cứu vãn được nữa. Ly biệt sau… 7 tháng!
Khi hắn đang viết ra những dòng này, hắn cười khẩy trên những đoạn tình của mình và trái tim đang vui trở lại. Ngay giờ đây, hoặc trên đường đời còn lại, hắn chẳng dám chắc là mình đang hạnh phúc bởi hai từ “ly biệt”. Vợ tôi, em là ai?
(Sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét