Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

Bến yêu


Gió, những cơn gió rít như đang gào thét rồi quất mạnh vào ô cửa kính… Mưa những giọt mưa phùn nghiêng nghiêng mỏng manh làm  làm lạnh cóng tất cả. Dựa đầu vào ô cửa sổ Minh Vy để cho tâm hồn cô trôi theo cái nhìn xa xăm về phía xa con đường kia, nơi đó vẫn còn nguyên ký ức đẹp lẫn nỗi thương sâu đang cồn cào trong cô. Hai bàn tay cô lạnh cóng ôm lấy kí ức mùa đông lạnh giá. Cô co mình như chú mèo cô độc ướt nhoèn dưới mưa. Bầu trời ấy đầy những ngày nắng hạnh phúc nhưng cũng nhiều cơn mưa ủ dột vẫn đang cựa mình, bám riết lấy tâm hồn cô. Từ ngày trở về cô vẫn cứ giam mình trong bầu khí quyển ngột ngạt ấy chỉ  bởi một điều cô không thể quên được…
Moscow, những ngày tháng trước…
Minh Vy là một cô gái tự lập từ sớm và luôn sống hết mình cho những đam mê. Ở tuổi của cô bạn bè đã có gia đình còn cô thì vẫn theo đuổi những hoài bão, những ước mơ trên con đường công danh. Có lẽ cô đã bước qua cái tuổi mộng mơ, lãng mạn và cũng có lẽ cô nghĩ mình hết tuổi để yêu, giờ có chăng gặp được người mà thấy hợp thì nên duyên theo sự an  bài của số phận mà thôi. Cứ chờ rồi sẽ đến bởi đâu đó trong thế giới vô cùng này đang có một nửa đợi cô , mà tuổi cô cũng cao sô nên có lẽ sẽ lấy chồng muộn như lời thầy phán, cái suy nghĩ giản đơn ấy khiến cô không bao giờ tự đặt mình vào cảm giác bất an khi xung quanh  bạn bè đều đã yên bề gia thất. Cô quyết định nhận lệnh đi nước ngoài của công ty để nâng cao trình độ. Ở tuổi 27 quyết định sang nước ngoài học hai năm nữa với người khác thật khó khăn nhưng cô lại vui vẻ đồng ý. Cô khăn gói hành trang lên đường đến xứ sở bạch dương nơi có  những mùa đông dài xa xôi…
Những ngày đầu tiên đặt chân đến nước Nga mọi thứ thật lạ, con người, cảnh  vật, sinh hoạt , tất cả khiến cô thấy thật khó khăn. Cô như chú nai nhỏ lơ ngơ giữa dòng người xa lạ.
Trời chiều đã xẩm tối, trên chuyến xe buýt chậm rãi  về ký túc, có lẽ cái lạnh cuối thu và những mệt mỏi đã khiến cô ngủ quên trên xe buýt lúc nào không hay. Những ngày còn làm việc ở Việt Nam  trên một chặng đường dài từ cơ quan về nhà cô luôn có thói quen ngủ gật, giờ mỗi lần trước khi đi xe cô luôn dặn mình không được ngủ quên thế mà giờ vẫn vậy. Một thói quen đã lặp đi lặp lại nhiều lần thì thật khó từ bỏ. Cô  giật mình khi xe dừng lại ở bến, chưa kịp định hình đây là chỗ nào, mọi thứ quen thuộc lờ mờ hiện ra qua ô cửa kính xe, cô vội vàng xuống xe. Cái lạnh nơi vùng băng tuyết phủ kín mùa đông giờ cô mới thực sự cảm nhận chứ không còn là sự mơ hồ theo những trang thơ của Puskin hay những bài báo cô đọc hàng ngày nữa. Xoa xoa bàn tay mình cô rảo bước nhanh về ký túc đang sáng trưng ánh đèn…
Buổi sáng ngày mới trời lành lạnh, cái cảm giác mà cô  luôn thấy thân quen khi nghĩ đến mùa đông sáng mát trong trong lòng Hà Nội. Hít thở một hơi cô cảm thấy sảng khoái trong người khi nghĩ đến một ngày làm việc mới.
- Này cô gái!
Cô giật mình quay lại nhìn quanh .

-Cô đấy!

Minh Vy chỉ tay vào mình gật gật đầu :

-Anh gọi tôi hả?

Chàng trai tiến lại gần cô :

-Cái này của cô phải không?

-Ơ… ơ!

Minh Vy vội vàng nhìn trong túi xách:

-Đúng rồi , sao anh biết nó của tôi?

-Thì tôi nhìn tên ghi và địa chỉ trên thẻ sinh viên này, không có nó sao cô vào được trường?

-Sao anh có nó vậy?

- Cô làm rơi tối hôm qua trên xe buýt.

-Cảm ơn anh!

Minh Vy nhìn chàng trai đối mặt mình trông anh ta không giống người Việt lắm, đôi mắt thì nâu nâu, nước da lại trắng và mái tóc cũng không đen. Có lẽ anh ta là con lai. Anh ta  nói tiếng Việt cũng không sõi lắm.

Cô  mỉm cười chào anh rồi bước đi, trong lòng hơi chút bâng khuâng về con người lạ kia,  “cũng may anh ấy đem đến cho mình đúng lúc đi học “- cô khẽ lẩm bẩm bâng quơ.

Cuộc sống là vậy, tình cờ đến và cũng tình cờ gặp. Sau lần gặp trả thẻ sinh viên ấy Đức Tú lại  gặp lại Minh Vy ,  họ trở lên thân thiết từ khi nào. Dường như anh rất hiểu cô thì phải, ở bên anh cô thấy mình bé nhỏ và được yêu thương. Hình ảnh anh đợi cô dưới chân kí túc đã trở lên quen thuộc từ bao giờ. Từ cửa sổ cô ngắm anh từ đằng sau trong lặng lẽ, cô khẽ mỉm cười một nụ cười của hạnh phúc muộn bây giờ ông trời mới trao cho cô chăng?

-Cô ngốc dạy đi? Sao chỗ nào em cũng ngủ được thế?

Anh véo yêu vào chiếc mũi mà anh vẫn gọi là mũi heo của cô. Cô choàng tỉnh dậy, cái cảm giác mở mắt ra và được nhìn thấy anh với cô thật khó diễn tả, cô mong giấc ngủ ấy dài hơn, cô mong những chuyến xe ấy chậm hơn để đường về nhà dài hơn.

Thời gian cứ trôi trong hạnh phúc, cô dường như quên mất cảm giác lẻ loi, cảm giác lạnh giá của mùa đông xứ người bởi trái tim cô luôn có hình ảnh của anh luôn ngập đầy nắng yêu thương. Anh nắm tay cô đi giữa mùa thu vàng nước Nga, nhắm mắt và nghe tiếng lá thu xào xạc để thấy tâm hồn mênh mông. Con đường mùa thu với những hàng bạch dương dài như ôm trọn lấy trái tim cô. Nắm tay anh thật chặt, dựa đầu vào vai anh ngắm làn nước mùa thu cô cảm thấy anh rất gần cô, ngay trong trái tim cô lúc này. Mỗi giây phút trôi qua cô luôn muốn chúng lắng đọng lại dệt thành một miền kỷ niệm nơi đó chỉ có cô và anh trong hạnh phúc. Và lần đầu tiên cô đã thấy tuyết trong cuộc đời. Tuyết không băng giá như bà chúa đông mà  tuyết yêu thương và ấm áp lạ thường. Bàn tay cô không còn lạnh nữa khi được đặt trong tay anh, được anh dắt đi qua những con đường phủ đầy tuyết trắng xóa. Còn nhớ những bông tuyết đầu mùa rơi cô đã ngửa mặt lên, tuyết rơi mát lạnh và đang tan ra cho cô những cảm giác rất riêng. Cô quay sang nhìn  anh:

-Liệu sau màn tuyết rơi kia có trăng không anh?

-Sao em lại nhắc đến trăng?

Bỗng dưng em thấy nhớ ánh trăng rằm ở nhà thôi.  Có khi nào trăng và tuyết cùng xuất hiện không?

Cô  đưa tay ra hứng lấy những bông tuyết và nhắm mắt ước.

-Em ước gì vậy?

-Bí mật!
Cô hôn nhẹ lên mũi anh rồi chạy hòa vào tuyết. Cô say sưa trong khúc hát của mùa đông đang reo bên mình, một mùa đông không lạnh và ngập tràn yêu thương. Dưới bầu trời tuyết đang rơi có hai người đang  nắm tay nhau chạy và họ cười những nụ cười ngập tràn tình yêu ngọt ngào.
Từ ngày yêu Đức Tú cô chưa bao giờ hỏi về gia đình anh, chỉ nghe loáng thoáng anh kể mẹ anh là người Việt bố anh là người Nga, anh chưa từng một lần về Việt Nam nên hình ảnh quê hương trong anh chỉ là những tưởng tượng khi anh đọc những câu truyện và xem những thước phim. Anh đã muốn trở về Việt Nam một lần nhưng mẹ anh không đồng ý, bà luôn im lặng, dường như bà có chuyện gì đó giấu anh mỗi khi anh nhắc đến chuyến trở về. Sợ mẹ buồn anh cũng không nhắc đến chuyện đó nữa, qua thời gian anh dường như đã quên mất ý định đó.
Bây giờ gặp Minh Vy, anh yêu cô, yêu tâm hồn cô và càng muốn trở về Việt Nam hơn bao giờ hết. Minh Vy kể cho anh nghe những câu chuyện dân gian, hát cho anh nghe những bài hát dân ca ngọt lịm, vốn tiếng Việt của anh còn hạn chế nên câu nghe được câu không nhưng khi câu nào đã hiểu thì anh nhớ rất lâu và đôi khi nhắc lại khiến Minh Vy bất ngờ. Cô yêu cái giọng ngọng nghịu khi gặp từ khó phát âm của anh, cô yêu cái cách dùng từ mà có lần cô phải mất hàng giờ để dịch và dịch rồi thì cười một mình vì nó ngộ nghĩnh quá. Đức Tú luôn cố gắng học tiếng Việt để hiểu về văn hóa, sinh hoạt và những nét đẹp của quê hương xứ sở- nơi mà anh chưa một lần đặt chân đến nhưng luôn khao khát ngày trở lại.  Giờ đây có Minh Vy bên cạnh mọi thứ với anh không còn là tưởng tượng hay cũng không còn là một giấc mơ nữa.  Có lẽ ai cũng có một bến bờ để trở về và với anh cô chính là như vậy, cô đã mang đến tình yêu ngọt ngào và một tâm hồn thuần khiết về dáng hình xứ sở cho anh.

Mùa thu vàng đi qua và mùa đông tuyết phủ kín con đường lại đến, cô cũng sắp phải rời khỏi nơi này. Cô sẽ không phải quá bâng khuâng hay nuối tiếc khi tình yêu cô dành cho anh luôn tràn đầy, cô biết ngày nào đó cô cũng sẽ sánh bước cùng anh đi trên những con phố tấp nập của Hà Nội, cô mơ về một tương lai nơi đó anh sẽ nắm thật chặt tay cô để đi trên những con đường ngược xuôi buồn vui, nắng mưa của cuộc đời.

Sáng mùa đông thức giấc trong uể oải cô nghe tiếng chuông điện thoại , cô mỉm cười và nghĩ đó là anh. Nhưng không phải…

-Chào cháu, cháu có phải là Minh Vy không?

-Dạ, phải ạ. Bác gọi cho cháu có việc gì vậy ạ?

Bác có thể gặp cháu một lát được không, mong cháu đừng nói cho Đức Tú biết về cuộc nói chuyện này.

-Dạ…!

Trong đầu cô suy nghĩ nhiều thứ, chúng mông lung quá cô cũng không biết mình nên làm gì khi đây là lần đầu gặp mẹ của người yêu, cô cảm thấy lo lắng…

Trước mắt cô xuất hiện một người phụ nữ quá  đẹp và sang trọng nó vượt qua mọi sự tưởng tưởng của cô trước đó. Cô bối rối đứng dậy chào.

Quấn mình trong tấm khăn dày cô lặng lẽ ngắm tuyết từ bậu cửa sổ và nghe bản nhạc “ Chiều Matxcova”. Anh đưa cho cô một tách cà phê  nóng.

-Anh là người thế nào?

Anh nhíu đôi lông mày:

-Em có chuyện gì vậy à?

Cô khẽ mỉm cười:

-Không , em chỉ đùa anh thôi. Em sẽ luôn tin anh mà.

-Hôm nay em rất lạ đấy. Em chuẩn bị đến đâu rồi.

Em làm xong luận văn rồi đợi thày sửa thôi, mà em cũng sắp về rồi. Em sẽ rất nhớ anh đấy.

-Anh sẽ về cùng em mà.

Cô im lặng. Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi…

Đức Tú đưa cho cô một phong bao bên trong là một tấm thiệp với lời nhắn: “10h tối nay hẹn gặp em ở nhà hàng “ Padarise”. Mong em sẽ đến.
                                                                                            Kí tên
                                                                                           Anton”.

“Tôi không muốn Minh Vy  biết người tổ chức tiệc là tôi nên đã mượn tên người bạn thân của chúng tôi là Anton để dành cho em một bất ngờ.  Tôi lặng lẽ chuẩn bị mọi thứ và mời những người bạn đến. Tôi nghĩ lúc đó mình có thể đủ dũng cảm để thừa nhận với em mình là ai, tôi không muốn dối em thêm nữa, dù em có tha thứ cho tôi hay không tôi vẫn sẽ yêu em và muốn cầu hôn em trước tất cả mọi  người – thế giới xa hoa mà tôi đang sống ở đó, nơi mà em chưa đặt chân đến vì tôi đã tự tạo ra cánh cửa trước mặt em.”

Minh Vy mở tấm thiệp ra nước mắt cô nhạt nhòa, thật khó chịu khi cô cứ sống bức bối như vậy, cô biết mình yêu anh nhiều lắm, không muốn từ bỏ anh nhưng nghĩ lại cảnh mình cô lại giật mình xót xa thương mình, thương cho tình yêu của cô dành cho anh. Những cũng đến lúc tất cả phải kết thúc thôi, cô sẽ rời xa anh và trở về với khoảng trời riêng của cô, nơi đó anh chưa bao giờ đặt chân đến…

Dừng chân trước cửa hàng sang trọng được trang trí bởi những ánh nến lộng lẫy và những bản nhạc dịu dàng vang lên, những người giàu ở một thế giới khác xa cô, họ lộng lẫy trong những bộ đồ dạ hội đắt tiền. Cô bước vào sánh vai bên cô là Anton. Trông cô dịu dàng và xinh đẹp như một nàng công chúa khác hẳn với ngày thường. Cô nhìn Anton âu yếm và dường như phớt lờ sự có mặt của Đức Tú. Anh đưa tay ra muốn nắm lấy tay cô nhưng cô đã giật lại và lạnh nhạt với anh. Đức Tú khựng lại anh không hiểu tại sao cô lại như vậy, đây có còn là  Minh Vy yêu thương của anh không, cô đã hoàn toàn xa lạ và đang dịu dàng bên một người đàn ông khác.  Ánh mắt cô lạnh lùng ném trả về phía anh như không muốn biết đến sự tồn tại của anh ngay lúc này.

Anton cầm tay cô và tuyên bố với tất cả:

-Đây là Minh Vy, người phụ nữ mà tôi yêu say đắm thời gian qua. Cô ấy là món quà tuyệt vời nhất chúa đã trao cho tôi. Một cô gái Việt luôn đẹp trong  tâm trí tôi. Tôi muốn giới thiệu với mọi người trước khi cô ấy về Việt Nam.
Đám đông xì xào bàn tán.
-Cô ấy đẹp thật!

-Cô ấy rất dịu dàng!

-Cô ấy về nước rồi hai người có tinh đến chuyện tương lai không?

-Chúng tôi sẽ tiến hành lễ đính hôn khi tôi sang Việt Nam.

Đức Tú đứng chôn chân, anh tưởng như kia chỉ là một trò đùa của anh bạn hay tếu táo nhưng những lời như vậy đâu thể nói trước đám đông. Anh không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Anh nhìn Minh Vy và trong lòng đau đớn. Anh chạy lại kéo tay cô ra khỏi đám đông:

-Anh làm gì vậy? Hãy buông tay em ra.

-Tại sao có những chuyện này, em hãy nói anh nghe đi. Em đang đùa anh phải không?

Cô ngước nhìn anh bằng ánh mắt vô cảm, cô cố ngăn dòng nước mắt đang trực trào ra.

-Làm ơn hãy buông tay em, hãy tôn trọng sự lựa chọn của em.

Đức Tú nhìn Minh Vy bằng ánh mắt như có lửa trong đó. Anton chạy lại

-Anh làm gì vậy? Chúa sẽ phản lại những ai dối lừa và không dũng cảm.

Minh Vy lao ra khỏi nhà hàng, cô lầm lũi đi trong lạnh giá của những màn tuyết đang thi nhau rơi.  Mọi thứ trong đầu cô dường như bị xáo trộn hết, cô bước đi những bước thấp cao và dường như không biết mình đang đi về đâu. Trong đầu cô  vang lên đâu đó những lời nói đầy ám ảnh của mẹ Đức Tú :

“Mong cô hãy rời xa nó. Có lẽ cô không biết vị trí và trách nhiệm của nó với công ty là lớn như thế nào. Tôi không muốn nó trở về Việt Nam và cũng không muốn nó lấy một người có hoàn cảnh như cô. Nó phải tập trung  vào công việc điều hành công ty và sắp tới sẽ đính hôn với một cô gái khác. Cô học xong rồi cũng trở về nước, hai đứa sẽ không thể gặp lại nhau nên giờ cô hãy buông tha nó đừng làm trái tim nó quá đau khổ. Còn nhiều điều tôi không thể nói với cô, những mong cô hãy hiểu những điều tôi đã nói.”

Cô cười trong nước mắt tủi hờn. Cô biết anh thuộc về thế giới khác khác xa hoàn toàn với cô, cô không muốn anh khó xử không muốn anh phải lựa chọn và không muốn mình là người hủy họa tương lai của anh. Cô đã thốt ra những lời mà có lẽ nó đang làm tim cô chảy máu, chỉ có cách đó anh mới buông tay cô mà thôi, chỉ có cách đó cô mới đấy anh ra xa cô mà thôi. Cô không muốn anh đau khổ khi cô không còn bên anh, cứ để lòng hận thù làm con dao cắt đứt tình cảm trong anh, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn cho anh. Tuyết lạnh quá, những giọt nước mắt chia ly đau đớn đang đóng băng trong lòng cô. Tuyết cũng đang khóc cùng cô đang hòa vào những giọt nước mắt của cô. Con thuyền cô mỏng manh quá đi mãi trong giông bão cuộc đời tưởng như thấy bến đậu của mình rồi bỗng chốc bão tố lại ấp đên cuốn nó xa hơn  đôi bờ kia. Hạnh phúc ấy giờ đang tan như tuyết khi thấy mặt trời lên, đôi tay cô yếu mềm lắm làm sao giữ được.  Hạnh phúc thoáng qua như cơn gió nhẹ rồi để lại những tiếc nuối và nỗi đau ngậm ngùi, còn gì đau hơn khi tự mình buông tay khỏi người mình yêu. Cô không nghĩ mình cao thượng mà chỉ muốn nghĩ cho anh cho tương lai của anh. Cô khóc thương cho tình yêu và cho chính mình. Tuyết đang rơi bỏng rát đến vô cùng trong lòng cô.
-Minh Vy! Em hãy đứng lại.

Cô lặng người quay lại nhìn anh, khuôn mặt cô lạnh đi bởi những bông tuyết còn đang vương trên làn tóc rối, ánh mắt cô đượm buồn :

-Em hãy nói những lời nói vừa rồi là không đúng đi. Sao em có thể làm thế với anh? Tại sao?

-Không có lý do nào hết. Mong anh đừng gặp em nữa.

-Anh không thể buông tay em. Giờ anh phải làm sao? Anh không muốn để mất em, anh còn nhiều điều chưa nói với em.

-Anh có còn nhớ lần đầu tuyết rơi em đã ước gì không? Em ước chúng ta sẽ cùng nhau ngắm ánh trăng dưới trời mưa tuyết. Nhưng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Chúng ta là hai thế giới khác nhau hai con đường khác nhau nên không thể bên nhau. Anh hãy quên em đi…

Cô bỏ chạy vào màn tuyết trắng xóa đang hối hả rơi lạnh buốt. Tuyết ôm trọn lấy cô, ôm trọn lấy nỗi đau đang đông cứng trong trái tim cô. Nước mắt cô hòa vào tuyết mặn chát, trả hết nỗi nhớ thương cho ngày hôm qua, cho những kỷ niệm với tuyết. Tuyết lạnh quá và những kỷ niệm của hạnh phúc ngày hôm qua sẽ  trở thành băng giá ở một nơi nào đó.

Minh Vy trở về nước, cô lại tiếp tục công việc của mình. Hai năm quay lại mọi thứ vẫn vậy. Chỉ riêng mình cô khắc sâu trong lòng miền hạnh phúc xa xôi nhưng băng giá mà cô chưa đặt chân đên bao giờ.
“Từ ngày đó em tôi không thể nào liên lạc được với em. Em trở về nước trước thời hạn nên tôi không hay biết. Tôi cảm thấy mệt mỏi với tất cả, muốn buông xuôi cho định mệnh phũ phàng. Đã có lúc tôi nghĩ em đac phản bội tôi, đã có lúc tôi mong em buông tha cho trái tim tôi. Nhưng tôi lại nhớ em hơn bao giờ hêt. Em đã rời xa, làm sao tôi có thể đến bên em ngay lúc này dù tôi rất nhớ em. Nỗi nhớ ấy cồn cào, da diết trong tôi. Nơi đâu tôi cũng thấy hình ảnh của em. Nụ cười em trong tuyết trắng xóa, nụ cười em hòa với nắng thu, tiếng hát trong trẻo của em cất lên mỗi ban mai… Tôi đã quá yêu em, cảm giác cô đơn xâm lấn tâm hồn khiên tôi càng nhớ khuôn mặt ánh mắt của em. Những tháng ngày không có em bên cạnh tôi như không còn là chính mình. Hụt hẫng với những gì đã xảy ra, tất cả như một tia chớp lấy đi tất cả hạnh phúc mà tôi còn chưa xây đắp. Mọi chuyện vụt tan như một giấc mơ … “

Anton gặp tôi sau một thời gian cậu ta lặn mất tăm.

-Cậu không đi tìm cô ấy à?

-Tôi tưởng cậu đã sang Việt Nam và kết hôn với cô ấy rồi chứ?

-Cậu nghĩ điều đó là thật à? Chỉ có tôi yêu cô ấy thôi. Tôi xin lỗi vì đã không nói trước với cậu về vở kịch mà tôi đã đóng. Tôi đóng cũng hoàn hảo đấy chứ.

-Cậu nói sao?

Trước đó tôi hứa giúp cậu tạo bất ngờ cho Minh Vy nhưng sau khi gặp cô ấy tôi đã quay sang giúp cô ấy mà bỏ rơi anh bạn tốt của tôi. Xin lỗi vì không thể nói với cậu, chắc lúc đó cậu muốn đấm tôi lắm!

-Mọi chuyện là sao?

-Là…  Đây là bức thư cô ấy gửi cho anh trước khi về nước.

“Em xin lỗi vì đã làm anh bị tổn thương như vậy, thực lòng em cũng không muốn những điều đó xảy ra, nhưng em biết chúng ta là hai thế giới khác nhau và tương lai cũng sẽ không đi về đâu . Em đã biết mọi chuyện về thân phận, tương lai của anh và vì sao anh chưa trở về Việt Nam lần nào. Em không muốn làm cô bé lọ lem trong đêm tuyết lạnh nhưng cuối cùng em cũng không thể ở lại bên người mình yêu. Em biết mình phải rời xa anh và em không hối tiếc cho quyết định ấy. Mong anh hạnh phúc!”

Đức Tú khóc, những giọt nước mắt vỡ òa trong cảm giác đau khổ và hạnh phúc. Anh biết tình yêu cô dành cho anh không gì có thể thay đổi được, anh biết cô đã chịu tổn thương như nào mà anh không hề hay biết. Anh đã không đem lại nhiều hạnh phúc mà toàn khổ đau cho người con gái anh yêu. Anh trách mình đã có lúc buông xuối khi nghĩ cô phụ bạc anh, khi nghĩ mình không đủ sứ níu cô lại.

Sáu tháng sau.

-Alo!

-Hello! Em khỏe không  bông hồng bé nhỏ của anh!

Cô nhận ra giọng nói hài hước của Anton. Anh vẫn vậy hóm hỉnh và luôn làm cho cô cười.

-Ngày mai anh đáp chuyến bay sang Việt Nam. Anh chưa bao giờ sang đất nước của em, mọi thứ sẽ rất lạ. Anh sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất ngày mai khi được em ra đón đấy.

-Em sẽ rất vui khi ra đón anh.

-À, em nhớ mặc chiếc áo dài màu xanh mà em đã mặc nha. Anh sẽ dễ nhận ra em trong đám đông hơn.

Anh ấy vẫn còn nhớ tới chiếc áo dài dù cô mới mặc nó có một lần. Cô mỉm cười nghĩ đến ngày mai.

Giữa đám đông cô mảnh mai xinh đẹp trong tà áo dài. Minh Vy đợi mãi không thấy Anton, giữa  dòng người xuôi ngược có một người đang đứng lặng ngắm cô từ rất lâu từ đằng sau. Bất giác cô quay lại, cô không tin vào mắt mình, là anh, Đức Tú… Cảm xúc trong cô vỡ òa không thành lời. Anh chạy đến ôm chầm lấy cô như thỏa hết nỗi nhớ mà anh đã kìm nén trong lòng bấy lâu.

-Hôm nay em rất đẹp !

Cô nhìn anh những giọt nước mắt hạnh phúc tuôn trào. Không cần biết tương lai ra sao, không cần biết quá khứ trước kia là gì chỉ biết cô đang đắm chìm trong hạnh phúc khi nhìn anh. Anh xuất hiện trước cô như một phép nhiệm màu, cô tưởng mình đang  lạc vào thiên đường nơi  mà cô đang cùng anh  ngắm trăng dưới những cơn mưa tuyết. Hiện tại là hạnh phúc đã quay trở lại sau bao khổ đau bao kìm nén trong lòng  bấy lâu. Cô sẽ sống thật với cảm xúc lúc này, anh là hạnh phúc của cô, con thuyền cô đã tìm thấy bến bờ hạnh phúc của mình. Còn anh đã nhìn thấy điểm cuối của con đường mình đang bước đi. Cô là bến tình yêu của anh, cô là người con gái đã mang anh trở lại quê hương xứ sở, trở về nơi anh luôn ao ước trở về. Hạnh phúc dường như bất tận trong anh và cô lúc này. Anh đặt một nụ hôn nồng cháy đầy hạnh phúc và cả những giọt nước mắt lên môi cô…


Sưu tầm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét