Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

Nhánh lan rừng trên đảo đá


Hàng rào trắng xen ô kẻ những những vạch vội đan vào nhau lên trên mặt biển màu xanh ngọc. Những đợt sóng mềm như dải mây trong trẻo chạm khẽ vào ghềnh đá, tạo nên âm thanh rì rào, tí tách như những giọt mưa. Sân chùa cao hơn mặt biển chừng năm mét, ngăn cách nhau chỉ bởi hàng rào màu trắng, theo dọc nó là hàng phi lao non mướt uốn hình vòng cung. An đi ven hàng ghế đá, bàn tay quơ khẽ vào tán phi lao. An hướng về phía biển, gió thốc vào mặt, thổi bay làn tóc mai buông xõa của cô, bay bay như những sợi lá non rung mình trong gió biển.

Mùi hương trầm thơm dịu, An thấy nhẹ lòng. Đến giờ, An phải đi hái chanh leo. Chanh leo nhà chùa chín nhiều quá, bạch thầy nhờ An hái giùm. Khách đến vãn cảnh chùa, ngoài thanh thủy còn được thưởng thức nước chanh leo.
Giàn chanh cao quá đầu An, rủ những ngọn dài tinh nghịch như ngọn su su đung đưa trong không khí. An nghiễng nghiễng chân với lấy những quả chanh tim tím, vỏ căng tròn.
“Bạch thầy, bạch thầy cho con hỏi vườn lan của nhà chùa nằm ở đâu ạ!” Một giọng nam nhẹ nhàng cất lên đằng sau lưng An.
Có lẽ anh ta đang hỏi sư Huệ Hoa về vườn lan nhỏ trong vườn chùa. An thầm nghĩ. Vườn lan tuy nhỏ nhưng có nhiều loài hoa quanh năm khoe sắc. An cũng thích ngắm và chăm sóc vườn lan lắm! Chẳng thế mà cuối tuần nào cô cũng xuống thăm chùa, nâng niu từng cái lá, chăm chút từng mầm hoa ở mảnh vườn của loài hoa thanh khiết.
“Bạch thầy…”
Chàng trai vừa tiến về phía An vừa hỏi, có vẻ rất thành kính, “cho con hỏi…”
Không kịp để anh ta nói tiếp, An khẽ ngắt lời: “Anh hỏi vườn lan? Nó ở đằng kia, sau giàn hoa giấy, bên cạnh chái bếp và ở phía trước giàn ti gôn. Đứng ở đó, anh có thể nhìn ra biển.” An cười, nụ cười tươi như mầm hoa đọng nắng.
Có vẻ như anh chàng này tưởng An là một ni cô, điều đó chứng tỏ anh ta chẳng hiểu gì về Phật giáo, ngoài hai chữ “bạch thầy.” An lại cười và ngẫm nghĩ, nhìn bóng chàng trai đi khuất vào giàn hoa giấy thấp thoáng những nụ hoa trăng trắng pha hồng…
Hùng chào ni cô ấy rồi đi nhưng trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ, sao nhà sư mà lại để tóc dài? Lần đầu tiên Hùng nhìn thấy một ni cô có mái tóc dài như thế, lại rất mượt mà. Nụ cười tươi rạng rỡ… Hình ảnh lạ lùng ấy khiến Hùng tự hỏi và càng thấy vùng biển này có nhiều điều kỳ lạ. Anh sẽ ở lại đây cho đến cuối tuần sau… Hình ảnh của Pa ri hoa lệ nhòa đi trong mắt Hùng, Pa ri sang trọng, cao vút và lấp lánh ánh điện của tòa tháp Ép phen đối với trí nghĩ của Hùng chỉ là nơi anh học tập, làm việc và có hơn chăng, ở đó, anh gần như đã tìm thấy một nửa chữ tình… Điều quan trọng là giờ Hùng đã trở lại Việt Nam, đang ở một vùng biển hiền hòa, xa tít tắp thành phố châu Âu ấy.
Hoa lan trúc mành nở những cánh dài ba màu trang nhã, thơm hương vương giả, rủ xuống đám lá cong cong. Tầng dưới là những giò lan tím biếc, lan tai trâu, lan hồ điệp… Suốt từ nãy đến giờ, Hùng bấm máy ảnh mãi không thôi. Bức ảnh vừa rồi, Hùng lấy toàn cảnh biển; góc ảnh lấy từ trên cao nên biển rất mênh mang – mênh mang như trí nghĩ của Hùng. Một tuần lang thang ở hòn đảo này, anh chắc là sẽ đủ thời gian để mình nghỉ ngơi trước khi về công ty làm việc. Dĩ nhiên là Hùng đang có một chuyến du lịch thú vị chứ không phải là đang lê bước tìm quên.
“Tách!’ Luống cúc vàng tươi nằm gọn trong màn hình máy ảnh. Bản romance nhẹ nhàng cất lên giai điệu. Từ lâu rồi Hùng không đổi nhạc chuông. Sáu giờ chiều nay, mọi người sẽ gặp nhau ở khu du lịch cách đây không xa lắm. Hùng khẽ nhíu mày, đôi mắt đen dưới hàng lông mày rậm mở to như ánh lên một niềm thích thú. Tối nay, sẽ có tiệc nướng ngoài trời, cạnh bờ biển, nơi có cây cầu gỗ kia.
Đồng hồ chỉ năm rưỡi, An chào các sư để về khách sạn vì tối nay khu du lịch sẽ tổ chức tiệc nướng ngoài trời cho tua khách từ Hà Nội mới về.
An lên xe máy, đi chầm chậm về khách sạn trung tâm. Đường chiều khá vắng vẻ, tỏa ngan ngát mùi thông reo. Phía trước, một bóng chàng trai đang rảo bước, cũng đi về hướng ấy, dáng người cao, thi thoảng lại chụp một tấm hình… Gió thổi bay gấu váy xanh. An không còn mặc bộ đồ của nhà chùa nữa. Cô không thật xinh nhưng duyên dáng… Chiếc xe máy vụt qua… Hùng nhìn thấy nụ cười và gấu váy xanh bay trong gió. Ao sen nhỏ ven đường chúm chím những nụ hồng tươi trong bóng chiều tà. Đám hoa hồng dại tỏa mùi hương ngan ngát, hoang dại, nguyên sơ.

Dọc bờ biển trang hoàng ánh điện, lấp lánh trên những cành phi lao cổ thụ. Nước biển xanh thẫm một màu, màu huyền thoại xa xưa, xa như cách đây hàng ngàn năm chấn động. An họp bộ phận tổ chức sự kiện lại lần cuối. Tối nay, mọi thứ đã rất tuyệt vời, đã sẵn sàng cho một buổi tiệc mùa hè trên bãi biển. Cô trưởng phòng nhỏ nhắn cười nói với mọi người, nhón gót chân trần trên cát, hài lòng vì sự hợp tác khéo léo của tất cả các nhân viên.
Bản nhạc nền “Hương biển“ lúc dịu dàng, lúc ngân vang réo rắt. Rượu nhẹ. Nước khoáng thiên nhiên. Hải sản chế biến hợp khẩu vị và dễ thưởng thức. Trên bàn ăn có trang trí những cành lan tổ yến. Trong mỗi chiếc vỏ ngọc trai là những lời chúc dành tặng du khách đến với buổi tiệc ngoài trời. “Chúc bình yên.” Dòng chữ nghiêng nghiêng phảng phất mùi thơm thảo cỏ viết trên nền giấy nến xanh. Hùng cất nó vào trong túi áo.
Gió biển rì rào kéo bước chân Hùng lên cầu gỗ, đi ra xa. Sóng vỗ về khuôn mặt, đôi mắt nhắm lại đưa Hùng vào một khoảng hư không lấm chấm những đốm sáng như ánh sao đêm hay ánh đèn đường phố.
An ngồi xuống nền cầu, đong đưa đôi chân theo tiếng rào rào của sóng và của gió. Ngoái đầu nhìn lại, An thấy bờ biển rực rỡ ánh đèn. Huyền ảo. Lung linh. Những sợi tóc mai bay bay trên khuôn mặt không rạng ngời son phấn. Không khí ở biển trong lành tinh khôi, An hít thở sâu, nụ cười không chỉ trên đôi môi mà còn nhấp nháy trong đôi mắt trong như nước biển xanh trong, nhưng xa thăm thẳm.
Hùng đi về phía cuối cây cầu…
An khe khẽ hát…
Hùng chợt nhận ra không phải chỉ có anh đang dạo bước trên chiếc cầu này. Cô gái ấy mặc chiếc váy màu xanh nước biển, Hùng kịp nhận ra trong ánh đèn tỏa dịu trên cầu. Nếu là một con ma, hẳn cô ấy sẽ không biết màu xanh rất đẹp.
“Sương đêm bắt đầu xuống rồi, sao cô còn ngồi ở đây?’ Hùng khoanh hai tay trước ngực, hỏi cô gái ấy với giọng không hoàn toàn lãnh đạm. Cô gái vẫn quay lưng nhìn ra biển.
Tối nay, các đôi không hò hẹn nhưng ít ra, vẫn có người đi dạo trên cầu. An đứng dậy, phủi nhẹ chiếc váy, không kịp để gió đùa giỡn gấu váy xanh rồi quay đầu lại.
“Tôi thích ngắm biển đêm một mình, có lẽ cũng giống anh.” Giọng nói của cô nho nhỏ, êm mượt như hơi thở của biển. Vuốt nhẹ làn tóc mai, An cười với người vừa quen biết.
Hùng bối rối vì nhận thấy nụ cười… ni cô… trong chiếc váy xanh. Hùng biết là mình đã nhầm tưởng địa vị của cô gái ấy trong chùa. Hai bàn tay khoanh đều chặt chẽ đã nới lỏng ra, Hùng đặt những ngón tay lên thành cầu và gõ nhẹ, taọ nên âm thanh lốc cốc. Có nên xấu hổ một chút không? Đôi mắt đen dưới hàng lông mày rậm mở to, Hùng chăm chú nhìn người con gái ấy. Nếu đây là Pa ri, anh đã bị coi là một người thiếu lịch sự, còn ở vùng biển này, chưa chắc họ đã ghét cách nhìn như vậy – Hùng nghĩ một cách hóm hỉnh.
Dĩ nhiên là An cũng nhớ ra chàng trai An gặp ở chùa lúc ban chiều, khi An đang hái chanh leo. An khẽ cúi đầu, cười mỉm. An nghĩ, mình chẳng cần phải nói với anh ta: “Tôi không phải ni sư đâu nhé!” Cái nhìn “toàn diện” mà chàng trai hướng vào An từ nãy giờ, đủ để An hiểu anh ta đã biết điều đó dù hơi muộn, vì lúc này đồng hồ đã chỉ hai mươi hai giờ đêm.
Buổi tiệc ngoài trời sắp kết thúc, lò than nướng tôm hồng rực giờ đã lốm đốm những tàn tro. Sương đêm đọng hạt li ti trên trên những cành phi lao xúm xít hàng ngàn lá. Hơi lạnh phả vào trong không gian.
“Cùng về chứ, cô gái!” Hùng nhún vai, đưa mắt nhìn về bờ rồi hướng thẳng vào người con gái mảnh dẻ, vẫn đang đứng đó, cách Hùng một khoảng không.
Đáp lại lời nói thân mật của Hùng, cô gái gật đầu khe khẽ… Trong ánh đèn dìu dịu, bóng hai người đổ dài trên mặt cầu trải dọc. Tiếng bước chân lộp cộp gõ nhẹ vào màn đêm yên tĩnh. Cả hai đều im lặng. Có ai biết đâu, sự lặng im, đôi khi không là khoảng vô hình lặng lẽ.
Buổi sớm, mặt trời rọi những tia nắng đầu tiên qua từng chùm lá kim, chiếu xuống mặt đất hàng trăm ngàn vệt sáng. Màn sương mờ vắt ngang đầu núi đá vôi dần tan vào mây trời, trả lại màu xanh của muôn loài thảo mộc hiện ra trên đảo đá. Gió biển phóng túng mang theo mùi thơm ngát của những cụm phong lan trên đảo vào bờ. Hùng đi bộ dọc theo bãi cát. Lần đầu tiên, Hùng ngắm bình minh trên biển đảo. Xa xa, vài con thuyền thấp thoáng ở đường chân trời xa tít.
Dùng xong bữa tối ở khách sạn, Hùng đã biết tên cô gái ấy qua nhân viên phục vụ bàn. “Cô mặc váy xanh? À! Cô Kiều An, trưởng phòng tổ chức sự kiện của khu du lịch. Anh biết cô ấy sao? Hoa lan rừng của khách sạn chúng tôi đấy.” Anh nhân viên đứng tuổi hồ hởi nói về người con gái mà Hùng đã gặp. “Lan rừng chẳng thể xa đảo đá nơi này đâu.” Ngày thứ ba ở hòn đảo này, Hùng càng tò mò hơn về cảnh sắc và con người vùng biển.
Hùng gặp lại An vào buổi chiều hôm ấy. Sân chùa lác đác những lá đa khô quăn mép bay tung. An đưa đều đều từng nhát chổi. Mái tóc dài cột gọn buông xuống một bên vai áo màu chàm nhạt. An treo lại những giò lan đang nở, tưới nước vừa ẩm đất, sau đó nhặt bớt rêu và địa y trên tầng lan đá. Hùng muốn tìm một giò lan về treo ở phòng làm việc nên nghiễm nhiên anh đến vườn lan. Thấy Hùng loay hoay tìm kiếm, An bước lại gần và đưa cho Hùng một giò lan rừng hoa trắng muốt, cánh nhỏ tròn xếp mềm mại lên nhau.
An biết tên Hùng trong khi trò chuyện.
Buổi tối, sau khi ngâm mình trong nước ấm, Hùng mở màn hình laptop.
“Ngày tháng năm…
Cô ấy thật như một cụm lan rừng nhưng tại sao lan rừng không thể xa đảo đá?
Cô ấy không để tóc xoăn. Tóc cô ấy dài và mượt.
Cô ấy không kiêu sa. Cô ấy thanh tao như màu lan rừng trắng.
Cô ấy không sắc sảo. Ánh mắt của cô ấy rất dịu dàng.”
Cô ấy khác hoàn toàn  với một nửa chữ tình anh gần như đã có. Một nửa còn lại, anh chẳng bao giờ tìm thấy khi Hà Mai ở lại Pa ri. Hai người chưa bao giờ yêu nhau trọn vẹn. Hà Mai thấy thiếu ở anh sự sôi động của lối sống phương Tây giữa lòng Pa ri hoa lệ. Hùng không có dược ở Mai sự chia sẻ trong cuộc sống tâm hồn. Hùng trở lại Việt Nam. Họ quyết định chia tay. Không nuối tiếc!
Đêm đã khuya, Hùng chìm sâu vào giấc ngủ. Ngoài kia, sóng biển vỗ từng nhịp đều đều như hơi thở.
Cơn bão số hai đang tiến vào biển Đông. Buổi sáng thứ sáu, mây xám giăng kín vùng vịnh nhỏ. Biển động. Nước biển dâng ngập chân cầu, mấp mé các nhà sàn lợp lá cọ. Sóng tràn bờ, đánh tung bọt trắng vào kè đá. Mặt biển tím thâm, không khí lạnh phả trong hơi gió ẩm ướt, se se trên da thịt, xộc vào sống mũi, làm ẩm mái tóc mai. Mọi nhân viên của khách sạn đang khẩn trương thu dọn những thứ còn lại ở sân khấu ngoài trời, thu gọn hệ thống đèn nháy trên các cành phi lao. An cùng các nhân viên nữ khác phủ bạt lên các nàng tiên cá, che đi những vỏ sò và ốc biển, trùm kín từng viên ngọc trai làm bằng thủy tinh trong suốt. Tấm bạt bay phần phật trên tay An. Dường như thân hình nhỏ nhắn của cô cũng đang rung lên khi gió ngày càng mạnh. Một tay An chèn viên đá vào mép bạt, một tay cố giữ chặt mép còn lại. Bàn tay cứng cỏi của ai đó đã giúp An che kín nàng tiên cá màu xanh ngọc bích. Hùng đỡ tay An, giúp cô đứng dậy. Áo phông trắng của cô loang vệt xám nâu của đá. Hai người lặng nhìn nhau, An cười: “Cảm ơn anh Hùng nhé!”
“Không có gì đâu An.”
Hùng trả lời An kèm theo nụ cười tươi trên khuôn mặt sáng, khôi ngô. Thân hình cao lớn của Hùng đứng vững trên bờ biển, hai tay đút gọn trong túi quần jeans, trông anh như đang thách thức sự ghì gầm của gió. Lần đầu, Hùng nhìn thấy biển động. Chiều tối nay, bão sẽ đổ bộ vào đất liền. Du khách được khuyến cáo không nên ra biển. Hùng chỉ định đứng đây một lát, không ngờ lại gặp An. Cô trưởng phòng nhanh nhẹn, liến thoắng như chú chim non không sợ trời mưa bão nhưng vẫn thanh tâm như nhánh lan rừng.
“Ngoài biển có người…hình như…đang đuối nước.Cứu! Cứu! Cứu người mau.”
Tiếng thét váng lên của một ai đó kéo mọi người chạy ra sát biển. Không chút chần chừ, Hùng cởi áo ném ra bờ cát, lao mình xuống dòng nước gợn sóng điên cuồng. Giữa vô vàn miệng sóng mở to, lặn ngụp liên hồi, cánh tay bé xíu chấp chới.
Hùng sải cánh tay dài hết sức, thở đều, tránh những cơn sóng táp nước vào mặt.
An thất thần, khuôn mặt trắng bệch chuyển sang tím tái. An cuống cuồng chạy theo Hùng, đôi chân ríu lại ngã trên cát trắng. Vội vã đứng lên, cô thất thanh: “Không! Không! Quay lại…” Nước mắt đọng như sương trên gò má của An. Mọi người đã kịp kéo cô lên bờ khi An gần như đã dầm cả thân mình trong nước biển. “Không! Anh ơi…” Tiếng nói đứt quãng, nức nở bé xíu trong cổ họng An.
Thuyền cứu hộ của khu du lịch ngay lập tức rời bờ. Với sự xuất sắc của một vận động viên bơi lội có tiếng trong trường Đại học, Hùng đã cùng nhân viên cứu hộ đưa em bé lên thuyền an toàn. Sau một hồi hô hấp nhân tạo và ủ ấm, em bé đã ọc ra khá nhiều nước và dần hồi tỉnh. Bố mẹ em rối rít cảm ơn Hùng rồi đưa em vào phòng y tế của khách sạn trung tâm.
Không khí lạnh nhưng trán Hùng lám tấm mồ hôi. Hùng thở dồn trong khi mọi người thở phào nhẹ nhõm. Ai cũng hết lời ca ngợi hành động dũng cảm của anh.
An đứng đó, trước mặt Hùng như nhành lan ướt nước mưa trong gió bão. Mái tóc cô ướt nước, nhỏ từng giọt như mưa. Hai tay An bám víu bờ vai nhỏ, run lên, khẽ nức nở:
“Anh ấy… cũng bơi như thế… dòng nước buốt lạnh… sóng cuộn gào thét… em bé ấy không sao… nhưng … nhưng… anh ấy đã… không trở lại bờ…”
Nước mắt như sương sa, không đọng lại mà lăn dài trên má. Hùng bước lại gần An, hai người nhìn nhau, ánh mắt có bao điều muốn nói. Như một phản xạ tự nhiên, Hùng kéo An vào ngực mình, để yên cho cô khóc. Cô ấy đang cần một chỗ dựa. Đôi vai Hùng đủ ấm áp để cô có thể sưởi ấm lòng mình, ít nhất là trong lúc này. Bàn tay Hùng chẳng biết là vô tình hay cố ý, ngượng ngập vuốt nhẹ làn tóc mai buông, hương thảo mộc phảng phất qua các kẽ tay, ngan ngát.
Màn đêm lan nhanh như một buổi tối mùa đông. Mưa bắt đầu rả rích và ngày càng nặng hạt. Mưa hắt nước vào ô cửa kính, phi lao quằn mình như muốn nhấc bổng thân cành lên không trung. Gió gào thét dữ dội. Cây cầu gỗ chìm trong biển nước.
Toàn bộ các phòng của khách sạn đều đóng kín các cửa, cài chốt an toàn chống bão.
Tại khu phòng nghỉ cao cấp, phòng 305 ô cửa còn sáng ánh đèn…
Qua khung cửa kính, An ngước nhìn bầu trời đêm bão…
Ánh đèn neon sáng một góc bàn, An lật giở từng trang nhật ký.
“Ngày… tháng… năm…  Anh!Gió thổi tung phần phật. Sóng cuộn và đập dữ lắm! Em tưởng, một lần nữa em lại mất anh, nhưng không… em đã vĩnh viễn mất anh rồi còn đâu. Biển đang gầm rú nhưng chỉ mai thôi, biển lại hiền hòa. Sóng lại dịu dàng cuốn vào lòng biển những thương nhớ của em. Em nhớ anh và biển cũng nhớ anh nhiều. Em không buồn mỗi khi nhìn thấy biển. Em vẫn ở đây, ngay gần anh, gần ngay bờ biển kỷ niệm của chúng mình.
Anh… ở trong nẻo khuất em luôn lưu giữ. Vì yêu anh, vì được anh yêu nên em đã sống tốt và luôn vui cười. Anh vẫn hay bảo đấy thôi: “Em cười tươi như nhành lan rừng trắng.”
Hôm nay, có một người cũng bơi giữa dòng nước buốt. Anh ấy dũng cảm giống như anh nhưng anh ấy đã trở về…”
Phía bên kia, trang nhật ký hiện trên màn hình  laptop.
“Ngày… tháng… năm…
“ Không ngờ rằng sau nụ cười tươi như mầm hoa đọng nắng, em lại cất giữ một câu chuyện thật buồn. Cho đến khi nước mắt em tuôn rơi, tôi vẫn chẳng hay, ngoài bờ biển kia, người yêu của em đã ra đi trong một lần cứu người bị nạn khi trời mưa bão.
Đằng sau vóc dáng mảnh mai, em có sự bình tâm và bản lĩnh vô cùng. Em không trốn tránh sự thật. Em vẫn ở lại đây, là cô trưởng phòng năng động; vẫn yêu biển dù trong lúc điên cuồng, biển đã cướp đi người em yêu thương nhất. Em xứng đáng được sống bình yên… Chẳng phải tôi đã đến đây để gặp em – nhành lan rừng trắng.”
Những ngón tay gõ đều đều trên bàn phím… Gió vẫn thét ngoài kia.
Trưa thứ bảy, cơn bão đi qua hòn đảo và suy yếu thành một vùng áp thấp, để lại dấu vết về sự hung dữ của mình. Những cành phi lao gãy rạc khỏi thân cây. Trên nóc các nhà sàn, từng lớp lá cọ tả tơi, xơ xác; thi thoảng một vài lớp lá mục rơi lả tả xuống mặt nước dập dềnh.
Vào giờ nghỉ trưa, Hùng đến tìm An ở văn phòng khách sạn, ở gần ngay sảnh lớn. An đang thu dọn giấy tờ trên bàn làm việc, đầu hơi cúi, buông xõa làn tóc mai. Nghe tiếng bước chân, An ngẩng mặt lên, ngỡ ngàng nhìn Hùng. Đôi mắt không u buồn nhưng xa thăm thẳm như mặt nước đại dương.
Hai người đi qua đường lớn, men theo con đường thơm ngát mùi hoa dẻ trắng và ngọc lan, triền đồi vi vút thông reo; từ đây, toàn cảnh biển hiện ra với hai màu xanh và trắng. Khu du lịch nằm ven bờ biển, kéo dài tít lên đồi cao với những ngôi biệt thự nhỏ xinh dưới vòm cây cổ thụ.
Hùng nhìn người con gái ấy đứng giữa trời biển mênh mang. Đảo đá là nơi này và em là nhành lan rừng trắng. Không có em, có lẽ hòn đảo này đã chẳng giữ chân tôi lâu đến thế.
“Kiều An! Ngày mai tôi trở về Hà Nội, hy vọng, tôi sẽ sớm được trở lại đây, sẽ sớm được gặp lại em.”
Ánh mắt lưu luyến của Hùng dường như đa cảm hơn khi đọng lại trong cái nhìn trong trẻo của An. “Chúc anh lên đường may mắn.”
Sáng chủ nhật, Hùng lên chuyến xe đầu tiên trở về Hà Nội, không quên mang theo giò lan rừng hoa trắng muốt, cánh nho tròn xếp mềm mại lên nhau. Gió biển thổi làn hơi trong lành qua ô cửa kính…
Chi nhánh của công ty ở Quảng Ninh được thành lập và bắt đầu đi vào hoạt động. Giám đốc kinh doanh Đức Hùng đang có buổi gặp gỡ các đối tác tại khách sạn trung tâm.
Điện thoại ở chế độ rung. Một tin nhắn vừa nhận. “ Áo sơ mi của anh… Tối nay, ăn đồ nướng ngoài cầu anh nhé!”
Hùng cười khe khẽ, nhặt cánh hoa lan rơi trên vai áo. An vừa đi ngang qua sảnh lớn. Hôm nay cô mặc chiếc váy xanh, nụ cười tươi như mầm hoa đọng nắng…giữa trời mùa thu.


Sưu tầm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét