Một chuyến đi dã ngoại cùng cả lớp về miền quê nông thôn, nơi ấy có hoa cỏ may trải trên khắp cánh đồng. Cảm giác yên bình đến lạ, tôi đã nhắm mắt cho muộn phiền bay theo gió, khoảnh khắc dịu dàng trong tâm hồn, hạnh phúc luôn đến từ những điều đơn sơ...
Tôi nhớ về cậu ấy dưới ánh nắng sắp tắt của buổi chiều hoàng hôn – chàng trai với nụ cười ấm áp như định mệnh . Một định mệnh mong manh tan theo dòng chảy của hồi ức . Nhẹ như cách mà cậu ấy đến và đi trong cuộc đời . Tất cả . Chỉ như một giấc mơ hôm qua...
Chúng tôi đã gặp nhau nơi cái bàn học nhỏ ngày cậu ấy chuyển đến lớp . Đó là một ngày nắng trong veo mà chỉ mới hôm trước thôi , cái bàn học đó còn là giang sơn mà tôi luôn tự hào vì được một mình chiếm lĩnh . Nhưng tôi quan niệm - mỗi cuộc gặp gỡ trong đời luôn là một định mệnh mà số phận đã sắp đặt – vì thế tôi đã vui vẻ chia một nửa giang sơn của mình cho cậu ấy.
Như một mầm cây khỏe mạnh vì được chăm sóc tốt , tình bạn giữa tôi và cậu ấy lớn lên theo thời gian . Cậu ấy rất cởi mở , ít ra là với tôi . Điều đó như một sợi dây vô hình đã gắn kết chúng tôi ngày càng trở nên thân thiết . Và những kỉ niệm của hai đứa cũng từ đó mà đầy ắp theo thời gian và không gian . Bắt đầu từ những ngày tháng đồng hành bên chiếc bàn học nhỏ , rồi lan rộng ra trên khắp những nẻo đường . Những ký ức hạnh phúc không bạc màu theo năm tháng .
... Đó là một buổi sớm đẫm sương ngoài cánh đồng trong chuyến đi chơi xuyên ngày cùng cả lớp , cậu bạn đang nằm buông mình trên đám cỏ cháy khô ngáp ngắn ngáp dài khi bị tôi lôi dậy để cùng đón ánh mặt trời ngày mới .Hay là khi cậu ấy đèo tôi qua khắp những con phố trong một chiều êm ả. Tôi nhớ mình đã rung rinh như thế nào khi thấy gió và nắng lăn tăn trên mái tóc xém vàng vì nắng của cậu ấy thật đẹp . Một hình ảnh đáng nhớ của buổi chiều hôm đầy ắp những hoài niệm . Và một khung cửa sổ hoàng lan lung linh trong vòm lá xanh mướt luôn tràn ngập nắng ấm và tiếng cười.
Tôi trở về . Thật nhanh tìm đến bên khung cửa sổ – một không gian khuất bóng cuối dãy phòng tôi đang học - nơi chất chứa biết bao kỉ niệm yêu dấu mà tôi đang xuôi dòng để nhớ và cảm nhận . Vì chẳng bao lâu nữa , tôi sẽ thật sự phải rời xa ngôi trường cấp ba thân yêu này . Và khi đó , biết bao giờ mới có thể trở lại bên khung cửa sổ hoàng lan ngày ấy và bây giờ .
Ở nơi đó , gió vẫn lồng lộng trong mái tóc tung bay , vòm lá hoàng lan vẫn xanh mướt như ngày nào . Nhưng ngọn gió đã trở nên thật trơ trọi trong khoảng không gian chơi vơi.
Đã lâu lắm , từ ngày cậu ấy ra đi vĩnh viễn , tôi đã không bước chân đến nơi đây . Giờ đây , trong khoảnh khắc này , cảm giác được trở về , bỗng dưng thấy yên bình quá đỗi .
Ngồi lọt thỏm trong khung cửa sổ ngập nắng , những ký ức trong tôi chợt ùa về xao xuyến . Len trong lời gió thì thầm qua kẽ lá , tôi như lại được nghe thấy giọng nói , tiếng cười trong veo của cậu ấy vang lên bên tai .Những bữa trưa với cơm hộp tự làm để cùng ăn với cậu ấy và cùng nhau chờ đến tiết học buổi chiều . Đó là những ngày tháng vui vẻ nhất của “một thời áo trắng để nhớ” mà tôi từng được trải nghiệm .
Và tôi biết là tôi không hề sai với quan niệm của mình . Cậu ấy chính là định mệnh được mang đến để sưởi ấm những năm tháng mộng mơ tuổi học trò của tôi . Để tôi biết trân trọng và yêu hơn thưở cắp sách đến trường.
Bali Nguyễn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét