Thứ Bảy, 24 tháng 11, 2012

Tớ học cách sống chung và tạm biệt "em ý"


Tự tin trước khuôn mặt không mảy may em mụn nào, tớ tự hào lắm  rồi còn cho mình cái quyền “vênh mặt” với mấy đứa bạn mặt “lốm đốm” nữa chứ. Hix, mỗi lần bị tớ châm chọc chúng nó tức lắm, chúng nó xả nỗi tức giận bằng việc cầu mong tớ sẽ sớm có ngày như vậy... Nhưng tớ không quan tâm, tớ tin vào cái gen kháng mụn di truyền từ mẹ.

Thế rồi một ngày, soi gương tớ nhận, có hai em mụn đang ngự trị trên trán tớ. “Chắc tại, hồi này tớ ăn nhiều đồ cay nên mới thế, chỉ hai cái nho nhỏ thôi mà, chả sao hết…” Tớ tự an ủi mình.
Thời tiết mấy hôm đấy nóng như cái lò thiêu, nhưng để che giấu sự tồn tại của hai em, tớ vẫn cố gắng để tóc mái thật dài thật dày mà không biết đang tự tạo điều kiện sinh sôi cho các em kéo bè bạn đến thăm. Thật vậy, sau ba ngày sống chung, tớ thất vọng toàn tập khi nhìn cái trán tớ. Các em ý giờ kéo đến trán tớ theo cấp số nhân, đã thế tớ ngứa tay còn “nặn, bóp” các em khiến cái trán tớ giờ trông kinh khủng làm sao. Tớ thấy hối hận về suy nghĩ và hành động trước đây quá. Chắc tớ bị “báo ứng”. Rơi vào hoàn cảnh này, tớ mới hiểu cho bọn bạn...
Trước khi đi học, tớ phải đứng trước gương 30 phút để “lấy quyết tâm” hất gọn mái lên, phá nơi trú ẩn. Cái mặt này làm sao mà tớ đi học được, bạn bè chúng nó sẽ tròn xoe mắt nhìn cái bộ dạng tàm tạng của tớ, rồi chúng nó sẽ cười cho tớ một trận thối mũi nữa chứ. Chắc lúc đấy tớ chỉ có nước độn thổ cho đỡ xấu hổ… Nhưng rồi tớ vẫn phải “phô trương” các em và ngậm ngùi đi học.
Đến lớp, không như tưởng tượng, chúng nó không chấp nhặt chuyện quá khứ, không cười mỉa mai tớ mà trái lại còn đồng cảm, hỏi thăm tình hình và đưa ra hướng điều trị cho tớ nữa chứ.
Tớ lâng lâng cảm động và thấy yêu chúng nó quá :X. Từ sau vụ đấy, tớ chừa hẳn cái chuyện tự hào về cái gen kháng mụn vô lí kia và từ mặt mấy câu châm chọc. Hơn nữa, tớ còn có được rất nhiều kinh nghiệm rỉ tai của bọn bạn về cách sống chung và “pái pai” các em mụn sao cho an toàn và hiệu quả nhất… Giờ thì tớ chả nề hà chi mỗi cuộc  ghé thăm bất ngờ của các em ý...
Trịnh Thị Thúy An

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét