Hãy đọc những dòng này và hiểu cho em cũng như cô gái mà sau này anh yêu.
Hãy cho anh đi”... em rời xa anh sau câu nói ấy. Có lẽ em đã sai khi tắt điện thoại không trả lời tin nhắn của anh, có lẽ em đã ích kỉ với tình cảm riêng của mình để anh phải tìm em ở nơi nào đấy vô vọng không tên.
“Tại sao những người đàn ông cứ đòi hỏi người yêu mình phải cho, nhưng khi lấy nhau về thì muốn phải còn”?. Yêu nhau đến với nhau đôi lúc tình cảm ấy khiến cả hai không làm chủ được lí trí và liệu rằng bao nhiêu người đàn ông sẽ còn tôn trọng giây phút ấy, sẽ xem nó là một giây phút thiêng liêng của tình yêu. Hay các anh sẽ nghĩ rằng “cô ấy dễ dãi với mình thì cũng dễ dàng lên giường với biết bao nhiêu kẻ khác” và rồi các anh ra đi. Các anh hả hê trong niềm vui chiến thắng ấy, đã thỏa mãn khát vọng chinh phục của mình và có lẽ đang tìm đến với bến bờ nào đó khác.
Em đang yêu! Có lẽ như vậy, em yêu anh và những nụ hôn em dành cho anh không phải cho một người nào khác, đôi tay anh lần tìm đến nơi mà anh khao khát. Em cố gắng gỡ bỏ nó, anh giận dỗi rằng “em không yêu anh”, đôi lúc giữa những nụ hôn nồng cháy anh thì thầm “hãy cho anh đi”. Em nuốt nước mắt vào tim.
Có lẽ em hi vọng vào anh nhiều quá chăng. Có lẽ chuyện tình của chị gái mà em nghe đã ảnh hưởng nhiều quá đến em. “Hãy cho anh đi” - em sợ câu nói ấy biết chừng nào.
Có lẽ em hi vọng vào anh nhiều quá chăng (Ảnh minh họa)
Anh hãy là một người phụ nữ để hiểu em! Phải chăng em cũng quá ích kỉ, nhưng đôi khi cái bóng của quá khứ nó làm em sợ anh à. Tình yêu là lối mòn mà con người ta hay dẫm nhầm lên, em đã cố gắng thoát ra khỏi nó, em tìm đến anh là người đàn ông hoàn hảo. Anh luôn nhắc nhở em không mặc áo hở cổ, không mặc quần đùi ra đường nhưng anh vẫn không thoát khỏi bản năng của chính mình. Những nụ hôn những vòng tay quấn riết lấy em, lúc đầu là niềm hạnh phúc, nhưng về sau mỗi lần bên em anh nói ít đi và “làm” nhiều hơn. Anh không còn là người đàn ông ít nói, điềm đạm và nhút nhát mà em biết. Ngày xưa đi bên nhau anh còn không dám nhìn thẳng vào mắt em, thậm chí không dám nắm tay nữa. Nhưng giờ, mỗi lần bên nhau anh không còn tâm sự bằng lời mà bằng nụ hôn và bàn tay. Em dần sợ giây phút ấy. Anh làm em nghĩ anh không yêu em vì tình yêu nữa mà vì...anh là một người đàn ông. Em cũng không khác gì với những cô gái khác.
Thật buồn! Nếu lí do chia tay là thế thì em thật quá đáng, nhưng quan niệm của anh quá khác em “yêu là phải cho”. Có lẽ em còn cổ hủ quá, còn ích kỉ quá giữ lấy “nó” riêng cho mình hay cho một người đàn ông khác (là chồng em). Nhưng em nghĩ rằng sau này khi anh lấy một người con gái cũng mong rằng cô ấy “còn” phải không anh?
Đôi lúc tình yêu nó còn những giới hạn riêng của nó. Hi vọng rằng anh lúc nào đó vô tình đọc được những dòng này và hiểu cho em cũng như cô gái mà sau này anh yêu.
“Có những chiều mưa ngược lối về
Em tìm anh trong vô thức
Đôi bàn tay vụng dại
Mân mê
Kỉ niệm đã úa tàn”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét