Thứ Hai, 7 tháng 5, 2012

Bến Đỗ Không Phải Là Anh

Nó ngồi vắt chân dưới nhà chờ xe bus.Nó đưa mắt mơ hồ nhìn xung quanh,bất ngờ đụng ánh mắt anh.Nó vờ vô tâm quay mặt,lòng nặng trĩu: ‘Anh vẫn ở quanh đây mà …”
Xe bus gắn bó với nó từ khi nó vào đại học.Nó biết anh,rồi yêu anh trên chuyến xe bus có điểm dừng ở cổng trường nó.Nó có thói quen nhìn anh từ phía sau,nơi mà nó có thể nhìn anh thỏa thích mà anh không biết.Không hiểu vì lí do gì,nó chưa bao giờ có ý định cho anh biết tình cảm của nó.Có lẽ vì nó còn nhỏ quá …
Chuyến xe bus nó đến trường không còn có anh nữa.Anh đã nghỉ việc.Nó vẫn thấy anh trên đường nó tới trường . Con đường nhỏ xao xác lá,nó vô thức tìm kiếm anh trên con đường đó…
Trò đùa nghịch ngợm của lũ bạn đã cho nó biết : Anh đã có gia đình. Nó buồn.Nó biết cảm giác đau khổ.Đã có lúc nó gọi điện cho anh,chỉ đơn giản để được nghe giọng anh nói.Anh là ai mà lại làm nó tổn thương? Anh là ai mà để nó chờ đợi? Là ai mà để mối tình đầu của nó bị dở dang?
Nó muốn anh biết có một con bé đã yêu anh.Nhưng rồi trong câu chuyện ai đó kể cho anh nghe về nó,phần ảo thì nhiều,chỉ có một điều là thật: Có một con bé đã yêu anh trên tuyến xe bus có bến đỗ ở cổng trường nó.Cũng là đủ với nó.Dù sao… nó cũng không chạm được tới anh…
Đông về nồng nàn hương sữa.Nó đứng chờ xe bus.Rét.Nó run lên.Vì lạnh.Vì nhớ anh.Vì cảm giác biết yêu anh của 2 năm về trước ào về trong tâm trí nó. Nó cứ ước…nó có thể đến bên anh và yêu anh một cách trọn vẹn.Và nó cũng biết… có những điều là không thể..
Tuyến xe bus nào cũng có điểm dừng,có bến đỗ.Anh cũng đã có một gia đình để yêu thương.Tình đầu của nó… điểm dừng là anh nhưng bến đỗ sẽ không là anh



Sưu tầm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét