"Và hãy luôn nhớ rằng, anh yêu em, có thể luôn đầy, có thể vơi vơi... nhưng là mãi mãi... mãi mãi... Hãy trở về với em!" Không có anh em chẳng còn gì nữa Chẳng còn gì kể cả nỗi cô đơn... Mọi thứ không phải đã quá xa, chưa xa phải không anh? Những email của anh vẫn còn đấy. Hộp thư em duy nhất những dấu ấn anh in lại. Em giữ, cho anh và cho riêng mình nữa. Ngày anh bước chân vào cách cửa ấy, anh nói rằng anh đã hạnh phúc, một cảm giác hạnh phúc ngọt ngào. Thế giới của riêng em...
Mọi thứ là thật, chuyện chúng mình là có thật. Không phải là những ảo giác đang tan dần trên những ngón tay em, cũng không phải là những tưởng tượng cô độc về một hình ảnh, về một nụ cười... vì những ám ảnh yêu thương anh đã mang lại cho em. Anh chưa bao giờ rời xa em, chưa bao giờ phải không? Anh vẫn đang ở đây, lắng nghe em, yêu thương em, nặng lòng trước những giọt nước mắt anh muốn tự tay lau khô bằng yêu thương vụng về. Những giọt nước mắt không thôi rơi những ngày xa anh. Anh vẫn ở đó, đợi em, vẫn để màn hình hướng đến em dù biết đêm ấy em đang say ngủ. Không, không phải, không phải anh đã xa em... không đâu... Anh chưa bao giờ quay lưng lại với em, chưa bao giờ buông tay em, chưa bao giờ để em phải đi một mình trong đêm tối vì sợ hãi. Anh chưa bao giờ quên nhớ em, chưa bao giờ quên sống tốt cho em, cho chúng ta. Anh chưa bao giờ mệt mỏi, chưa bao giờ muốn đầu hàng, chưa bao giờ gục ngã, chưa bao giờ thôi đứng dậy, chưa bao giờ ngừng tin tưởng, chưa bao giờ hết yêu em... Mất anh em chẳng còn gì nữa, chẳng còn gì... Hãy trở về, lau khô sự cô độc và mỏi mệt cho em. Em đã sai rồi... bất cứ điều gì cũng được... Em không tin, em không tin, không tin.... không tin! Xin đừng rời xa em... xin đừng... Và hãy luôn nhớ rằng, anh yêu em, có thể luôn đầy, có thể vơi vơi... nhưng là mãi mãi... mãi mãi... Hãy trở về với em! |
Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2012
Không anh
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét