Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2012

Khúc đồng dao trên khóe mi

" Tưởng rằng đã quên cuộc tình sẽ yên....." Lời bài hát sao nghe buồn quá.... Đúng là cứ ngỡ mình đã quên, cứ ngỡ lòng mình đã bình yên trở lại, cứ ngỡ rằng cuộc tình đã yên..... Nhưng tất cả chỉ là cứ ngỡ mà thôi.
Đã một năm trôi qua kể từ ngày em nói lời chia tay anh. Mọi chuyện cũng đã trôi qua, anh trở về với những tháng ngày không có em như một năm trước, nhưng sự bình yên trong tâm hồn anh em đã lấy mất từ lâu rồi em ạ ! Anh đã vô tình đọc được ở đâu đó câu nói : " Tình yêu là thứ gì đó mà khi ta đã để nó ra đi, nếu nó quay trở lại nó sẽ là của ta mãi mãi, còn nếu nó không quay lại thì nó chưa bao giờ thuộc về ta ngay từ phút ban đầu".

Ngay từ đầu em đã không là của anh rồi, vậy mà anh không nhận ra điều đó. Nhưng anh không bao giờ hối tiếc đâu em, không hối tiếc vì anh đã sống hết mình với tình yêu ấy, đã làm tất cả những gì anh có thể làm được để giữ lấy tình yêu ấy nhưng...... nó đã ra đi và không quay trở lại. Không hối tiếc nhưng quên thì không thể, Khoảng thời gian chúng mình bên nhau tuy ngắn ngủi, nhưng anh không sao có thể quên được những tháng ngày đã qua. Bên em anh thấy mình thật hạnh phúc và bình an. Kỉ niệm thật nhiều và thật đẹp còn niềm đau thì thật da diết khôn nguôi.
Tuổi trẻ ! Phải chăng đó là những tháng ngày nông nổi, tự tin đến ngu ngốc mà lúc đi qua rồi người ta mới kịp nhận ra điều đó? Anh đã trải qua nhưng ngày tháng như thế, tưởng mình giàu nghị lực để bảo vệ tình yêu, anh tưởng rằng mình đã có em.... Nhưng trong cuộc sống cái gì cùng phải có cái giá của nó, phải không em? Chẳng nhẽ mình mất nhau vì những chuyện bâng quơ.
Anh đã yêu em nhiều quá, mà cái gì thái quá cũng không tốt, em phải đi tìm một cái gì đó hoàn thiện cho em. Mình chia tay trong im lặng thành ra anh cũng chẳng kịp hiểu ra điều gì? Em ra đi _ Người ở lại là anh. Một sự trống trải cô đơn, một nỗi nhớ vô bờ bến _nhớ chỉ để mà nhớ thôi chứ chẳng làm gì được khi ở em không còn gì cho anh dù là một chút tình cảm của em. Anh đã sống trong buồn đau và luyến tiếc, vẫn còn yêu thương luẩn quẩn trong niềm thất vọng ê chề. Không hận được vì vẫn còn yêu... nỗi niềm vẫn cứ chất chứa, đành chỉ biết đổ lồi cho số phận cho những kỉ niệm.
Có bao giờ em phải quẫy đạp đến kiệt sức để thoát ra vùng quá khứ, hết cơn mộng mị, lại chào ngày mới bằng một tâm hồn đau khổ trong cô đơn? Ngày xưa anh không như thế, ngày xưa anh thường lấy những cuộc vui để xóa dịu đau thương. Giờ đây nỗi đau ấy đã in sâu trong trái tim, anh tự tìm những niềm vui cho vơi đi nỗi đau ấy mà bất lực. Quá khứ là một cái gì đó không thể quên được. Cũng chẳng trách được anh...
Bây giờ anh đã vơi bớt nỗi niềm. Vậy mà anh lại bị ám ảnh bởi những ngày không có em của một năm trước. Anh đã gửi hạnh phúc của mình vào cõi hư vô. Chỉ còn sự da diết, xao xuyến trong trái tim, để đón nhận một cái gì đó thật mới mẻ cho ngày mai.....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét