Tôi nằm nhà, một mình, trống rỗng..... Sáng nay anh sẽ đi, tôi biết vậy. Tôi sợ, sợ cái cảm giác nhìn anh bước lên tàu .... xa cách..... lâu thật lâu....có khi là mãi mãi. Có lẽ tôi hơi đa cảm quá ... nhưng tôi sợ... thực sự rất sợ.... Cuộc sống phải như thế sao?. Anh báo tin cho tôi một cuộc hẹn.... hôm qua... tôi bên anh...cả ngày. 11h28Am: Tôi có mặt ở trường, sau khi trễ 1h đồng hồ nhưng anh vẫn đợi. Tôi không muốn đến chỗ hẹn bởi tôi sợ sẽ làm mình đau lòng, tôi sợ nếu gặp anh tôi sẽ không thể xa anh.... anh biết không? Nhưng tôi vẫn đến, nhẹ nghiêng đầu vào vai anh_như lần đầu tiên tôi gặp anh trên chuyến xe đi miền tây, suốt chuyến đi tôi ngủ ngon lành trên vai anh, bình yên và ngọt ngào. Anh đến trễ 15 phút, sợ em về rồi... nhưng anh vẫn ngồi ở đây. Em xin lỗi! Ơ cái con bé này, có gì mà phải xin lỗi_ Vẫn cái cách anh gọi tôi như vậy_ "cái con bé này" Con bé này không phải là cách một người con trai gọi người yêu của mình_ tôi nũng nịu Nhưng em có phải bạn gái anh đâu. Dzậy em là bạn trai anh ah ! Uh, cũng đúng, tôi đâu phải bạn gái của anh mà bảo anh phải gọi một cách yêu thương hơn, tôi đâu phải bạn gái anh để có thể giữ cho riêng mình ánh mắt chứa đầy tình cảm của anh khi anh nói về mối tình 4 năm rồi của anh, tôi đâu phải bạn gái anh để anh chỉ dành phút giây cuối cùng trước ngày anh đi chỉ để gặp tôi.... Vậy thì tại sao tôi lại ở đây, bên cạnh anh, hôm nay.... Mai anh về là không được gặp cái mẹt của em nữa rồi, thick quá. Uh, dzậy anh đi luôn đi và đừng về nữa, quyết định như vậy đi nhen_ tôi không chịu thua.. Vẫn cái cách nói đó, giống như những ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, nói như thế nào nhỉ... hơi ngang ngạnh và pha trò một tý. Ngồi sau lưng anh, tôi muốn nói nhiều điều nhưng chỉ im lặng mà không nói được gì, tôi muốn tựa đầu vào lưng anh, cảm nhận hơi ấm từ anh, trao cho anh tất cả những tình cảm mà tôi dấu kín trong lòng... Nhưng anh... thờ ơ quá. Ghé vào một quán nước ven thành phố, thật thanh bình. Anh nói chuyện nhiều, chắc muốn làm tôi vui tại thấy sao hôm nay tôi nói ít quá. Anh kể tôi nghe về công việc, gia đình và những kỉ niệm giữa chúng tôi. Về lần đầu tiên gặp nhau, chuyện hôm nọ tôi khóc trông xấu xí thế nào, về bữa kar quậy ra trò, về cuộc đi chơi đồi, đi leo núi.... Nhìn lại tôi và anh có nhiều kỉ niệm quá. Ngày cuối cùng ở Long Xuyên tôi bị đau chân, anh cứ đạp vào chân đau của tôi hoài, anh là như vậy đó, cứ thích chọc tôi rồi bảo: "Sao anh chọc em mà em không giận hen". Ai chọc em thì em chọc lại chứ giận làm gì, tôi trả treo. Nhưng anh đâu biết là làm sao mà tôi có thể giận anh được chứ, làm sao mà tôi có thể giận một người đã có một vị trí đặc biệt trong tim tôi. Anh đưa tôi về, cầm tay tôi.... không nói gì. Tôi để yên tay mình trong tay anh, nhưng mong anh sẽ nói, đại loại như mai em đến tiễn anh, anh sẽ sớm lên SG để gặp em... hay gì gì đó nhưng anh chỉ...im lặng. Hôm nay anh xa tôi, đã đi chưa tôi không biết bởi tôi không dám hỏi khi nào thì anh đi, tôi sợ mình không qua nổi giờ phút ấy, tôi sợ mình sẽ chạy ngay đến bên anh, ôm chặt lấy anh và giữ anh lại. Mà có lẽ anh cũng đã đi rồi cũng nên...... |
Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2012
Ngày anh đi
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét