Hôm nay, vừa mở đôi mắt lờ đờ vẫn còn ngái ngủ vì hôm qua thức khuya ngủ muộn nằm quên bên kệ cửa. Những tia nắng soi phả vào mặt len lỏi khắp căn phòng vốn trống vắng và lạnh lẽo. Ta cô đơn
quá, dư vị mằn mặn còn đọng lại nơi khóe môi của cơn say nồng nàn ủ dột còn sót lại.
Trời hôm nay đem cái nắng gay gắt, những làn gió thổi táp vào người không đuổi nổi tia nắng vô tư. Nắng cứ chiếu sáng mọi ngóc ngách, trong căn phòng cũng ấm dần lên. Nắng hong khô chiếc áo ẩm ướt của cơn mưa ào ào đêm qua. Nắng ùa vào những tán cây, đem hơi ấm cho những cành lá còn oằn mình chống chọi với cơn mưa bất chợt từ đêm qua chưa chịu thức.
Ta trách nắng, sao nắng không hong khô những giọt buồn mà cứ để chếnh choáng ngập tràn đem trái tim tìm về một cõi. Ta lại nhớ, những nỗi nhớ muốn cho đi mà chẳng ai buồn lấy. Những tia nắng soi vào da thịt như thiêu đốt đi con người ngu mê làm cô đơn thêm băng giá. Dưới cơn nắng nóng như những con kiến đốt vào da thịt từng chút một, tim đang kêu cứu bởi những thoi thóp của sự sống từng ngày đang yếu dần. Ta lại muốn mình hóa kiếp dù là một sự sống hay một sinh linh bé nhỏ nào đó, để khỏi phải giày vò chứng kiến sự khát khao thêm phút giây nào nữa.
Có phải chỉ là những nỗi buồn ta không vứt đi đâu được. Có phải tại nắng hay tại ta không muốn cho đi. Muốn viết gì đó để vơi bớt những nỗi đau, tự hỏi lòng có phải ta quá đê mê những cánh bướm vờn hương đong đầy màu sắc. Hay ta lại tự ví mình là gió, là hạt cát và bây giờ có lẽ là một bông hoa đứng lẻ loi cô đơn bên vệ đường. Mòn mỏi đợi mong trông nhờ từng ngày được ru êm dù một lần cho vơi đi bao thương nhớ.
Người ta vô tình quá mà. Ta có khóc, có rưng rưng từng giọt thì người ta nào hay biết đâu. Đôi khi muốn nhõng nhẽo xíu cũng buồn vì người ta vốn vô tâm mà. Cứ ôm mãi những thổn thức những chơi vơi không nơi bày tỏ. Mà nhiều khi có nói người ta cũng chẳng buồn tin. Từng ngày ta cứ tự soi mình, từng chút từng chút một. Xem ta nhớ được bao nhiêu, ta có thể quên hay là ta vẫn còn thương nhiều hơn ta nghĩ.
Ta lại ước mình là nắng, được rong ruổi trên khắp thế gian, được chạy vờn từng ngóc ngách và được sưởi ấm tim ai dù cuối cùng thì chỉ là một tia nắng lẻ loi.
Ta cô đơn quá vì thiếu vắng vòng tay ôm khi đêm về, mang lẻ loi cùng nỗi nhớ cứ cuốn cuồn ngự trị chiếm giữ cả trái tim không chịu rời đi. Ta không khóc mà lòng thì chao nghiêng va vấp. Ta ơi, hãy để cho ta một lần được là những tia nắng rong chơi. Tia nắng mang hơi nóng sưởi ấm những trái tim cô đơn và lạnh giá để thấy mình còn giá trị. Và tia nắng sẽ tìm đến sưởi ấm và ôm ấp vuốt ve trái tim anh dù cuối cùng chỉ là tia nắng bơ vơ và mang nhiều mơ ước.
Và anh biết không? Dù em có là tia nắng thì em sẽ vẫn mãi yêu anh.
Trời hôm nay đem cái nắng gay gắt, những làn gió thổi táp vào người không đuổi nổi tia nắng vô tư. Nắng cứ chiếu sáng mọi ngóc ngách, trong căn phòng cũng ấm dần lên. Nắng hong khô chiếc áo ẩm ướt của cơn mưa ào ào đêm qua. Nắng ùa vào những tán cây, đem hơi ấm cho những cành lá còn oằn mình chống chọi với cơn mưa bất chợt từ đêm qua chưa chịu thức.
Ta trách nắng, sao nắng không hong khô những giọt buồn mà cứ để chếnh choáng ngập tràn đem trái tim tìm về một cõi. Ta lại nhớ, những nỗi nhớ muốn cho đi mà chẳng ai buồn lấy. Những tia nắng soi vào da thịt như thiêu đốt đi con người ngu mê làm cô đơn thêm băng giá. Dưới cơn nắng nóng như những con kiến đốt vào da thịt từng chút một, tim đang kêu cứu bởi những thoi thóp của sự sống từng ngày đang yếu dần. Ta lại muốn mình hóa kiếp dù là một sự sống hay một sinh linh bé nhỏ nào đó, để khỏi phải giày vò chứng kiến sự khát khao thêm phút giây nào nữa.
Có phải chỉ là những nỗi buồn ta không vứt đi đâu được. Có phải tại nắng hay tại ta không muốn cho đi. Muốn viết gì đó để vơi bớt những nỗi đau, tự hỏi lòng có phải ta quá đê mê những cánh bướm vờn hương đong đầy màu sắc. Hay ta lại tự ví mình là gió, là hạt cát và bây giờ có lẽ là một bông hoa đứng lẻ loi cô đơn bên vệ đường. Mòn mỏi đợi mong trông nhờ từng ngày được ru êm dù một lần cho vơi đi bao thương nhớ.
Người ta vô tình quá mà. Ta có khóc, có rưng rưng từng giọt thì người ta nào hay biết đâu. Đôi khi muốn nhõng nhẽo xíu cũng buồn vì người ta vốn vô tâm mà. Cứ ôm mãi những thổn thức những chơi vơi không nơi bày tỏ. Mà nhiều khi có nói người ta cũng chẳng buồn tin. Từng ngày ta cứ tự soi mình, từng chút từng chút một. Xem ta nhớ được bao nhiêu, ta có thể quên hay là ta vẫn còn thương nhiều hơn ta nghĩ.
Ta lại ước mình là nắng, được rong ruổi trên khắp thế gian, được chạy vờn từng ngóc ngách và được sưởi ấm tim ai dù cuối cùng thì chỉ là một tia nắng lẻ loi.
Ta cô đơn quá vì thiếu vắng vòng tay ôm khi đêm về, mang lẻ loi cùng nỗi nhớ cứ cuốn cuồn ngự trị chiếm giữ cả trái tim không chịu rời đi. Ta không khóc mà lòng thì chao nghiêng va vấp. Ta ơi, hãy để cho ta một lần được là những tia nắng rong chơi. Tia nắng mang hơi nóng sưởi ấm những trái tim cô đơn và lạnh giá để thấy mình còn giá trị. Và tia nắng sẽ tìm đến sưởi ấm và ôm ấp vuốt ve trái tim anh dù cuối cùng chỉ là tia nắng bơ vơ và mang nhiều mơ ước.
Và anh biết không? Dù em có là tia nắng thì em sẽ vẫn mãi yêu anh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét