Thứ Ba, 6 tháng 11, 2012

Mưa ...

Đi lang thang dưới cơn mưa tầm tã, mặc ánh mắt hiếu kỳ của người đi đường. Ta nghe tiếng gió mưa thét gào như tiếng kêu ai oán trong lòng ta. Từng giọt nước mưa lạnh buốt quất vào mặt ta đau rát nhưng sao ta lại không thấy đau bằng những vết thương trong trái tim ta.

 Những giọt nước mưa hòa theo những cơn gió lạnh trút xuống xối xả vào người ta nghe buốt giá, mặc kệ ta vẫn cứ chạy xe cho đến khi những dòng nước mưa lạnh lẽo ngấm ướt hết người. 

Đưa tay lên lau những dòng nước nóng hổi bất chợt lăn dài trên má, ta chợt nghe khóe mắt cay cay. 
Ta nghe sâu thẳm tận đáy lòng mình là sự bất hạnh vì sống trong đơn độc không có người sẻ chia. Thèm lắm một bờ vai ấm áp, một vòng tay rộng mở yêu thương,

 Nhưng đối với ta điều đó qúa xa vời vì cuộc đời không như là mơ, và ta đã tự chọn cho mình một con đường gian nan vất vả nhất. Để giờ đây dầm mình trong mưa với những hối tiếc muộn màng.. 

Đừng bắt em phải khóc, đừng bắt em phải hận, đừng bắt em phải ra đi trong tiếc nuối, trong cô đơn và trống trải. Đừng anh à!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét