“Em đừng làm thế này, em đừng làm thế kia…” đó là câu nói thuờng xuyên của anh với tôi khi liên quan đến nguời con gái đó. Càng hiểu anh, trái tim tôi càng đau đớn. Đã khi nào anh nghĩ đến cảm giác của tôi?
“Em đừng làm thế này, em đừng làm thế kia…” đó là câu nói thuờng xuyên của anh với tôi khi liên quan đến nguời con gái đó. Càng hiểu anh, trái tim tôi càng đau đớn. Đã khi nào anh nghĩ đến cảm giác của tôi?Tôi, cô sinh viên năm cuối của một truờng đại học danh giá, sống rất thực tế vì cuộc sống nghiệt ngã bắt tôi như vậy. Nhưng tình yêu với tôi chỉ là ảo ảnh. 4 năm học, cái cảm giác xao động vì một nguời khác giới không phải không có. Tôi quen anh trên game. Ở thế giới ảo đó, anh lại là nguời làm tôi có cảm giác: yêu thuơng, lo lắng, đau đớn và ghen tỵ. Nói chuyện với anh dù cố gắng làm ra vẻ khó chịu nhưng thực sự bên anh tôi mới có cảm giác thoải mái, cảm giác nhẹ nhõm sau 1 ngày mệt mỏi. Có thể, anh chẳng nhận ra điều đó. Tôi mỉm cuời.
Quen anh, tôi vô tình thân với một nguời con gái, nguời có cái nick name rất đẹp “heo đất ily”. Tôi dần nhận ra nguời con gái đó là nguời có vị trí quan trọng với anh. Trớ trêu thay, lúc tôi nhận ra điều đó, tôi lại không thể bỏ anh mà quay đi. Vì với tôi, anh đã là 1 nguời không ai có thể thay thế. Chính tôi cũng không nghĩ rằng mình có thể yêu anh nhiều đến thế.
Anh đã từng hỏi tôi: “tại sao em yêu anh”. Tôi chỉ mỉm cuời. Sao tôi có thể giải thích đuợc với anh. Ban đầu chỉ là tò mò, hiếu kỳ với cái vỏ bọc lạnh lùng của anh. Tôi không tin lại có nguời cứng nhắc và kiêu căng đến thế. Tôi luôn là nguời làm phiền anh truớc, tôi vẫn cố chọc tức anh, tôi muốn biết nguời kiêu kỳ kia tại sao lại ít nói đến thế. Chỉ là những câu trả lời cộc lốc, những đoạn tin nhắn ngắn từ anh. Đã có những lúc cảm giác mình độc thoại, tôi vẫn không nản. Anh sẽ chẳng nhớ, cũng có thể đã quên. Tôi không trách anh. Tôi chỉ gọi anh duy nhất một câu: “Ngốc”.
Kết nghĩa vợ chồng là chuyện bình thuờng trên game. Tôi đã từng hỏi anh tại sao anh đồng ý lấy tôi. Anh không nói, chỉ đưa ra duy nhất một điều kiện: “Đừng cho nguời con gái kia biết”. Trái tim tôi đau đớn, tôi lặng nguời vì điều kiện của anh. Nhưng, tôi vẫn mỉm cuời đồng ý.
Em yêu anh nhiều lắm, anh biết không?
Điều kiện tôi hứa với anh, tôi đã làm tròn. Tôi không hiểu, những tin nhắn của tôi cho anh, anh im lặng, nhưng khi tôi nói nguời con gái đó hẹn anh lên nói chuyện, anh lại trả lời tin nhắn. Tôi ghen, tôi không phủ nhận điều đó.
Ngày anh không online, nguời con gái đó nói chuyện với tôi. Những gì tôi cảm nhận đuợc qua cách ứng xử của anh với cô gái ấy cũng dần được khẳng định. Tôi tin những gì cô gái ấy nói. Tôi tin tình cảm của 2 nguời đã từng rất thân thiết và sâu đậm. Tôi chết lặng khi nhận ra những gì nguời con gái đó nói lại vẽ ra 3 chữ “nguời thứ ba” – 3 chữ mà tôi đã cố tránh né, cố gắng không nghĩ đến. Phải, nếu như tôi không xuất hiện, tình cảm của 2 nguời sẽ trọn vẹn. Nguời con gái đó muốn có một tình yêu chung thuỷ, có duy nhất cô ấy, muốn anh thuộc về riêng cô ấy và không muốn san sẻ tình cảm với ai khác. Trước khi có tôi, anh đã là của riêng cô ấy, nhưng tôi xuất hiện, sự quan tâm của anh với cô ấy lại lạnh nhạt dần. Là vợ anh, là người yêu anh tha thiết, nghe những lời đó mà tôi đau đớn đến tuột cùng. Tôi chỉ biết khóc. Tôi, … Tôi loay hoay, hoang mang. Quay lưng đi ư? Tôi không đủ dũng khí. Đứng lại, tôi không biết những đau đớn kia tôi có thể chịu đựng đựợc bao lâu. Anh đã không nói với tôi bao nhiêu thứ, anh đã giấu tôi những chuyện đáng lẽ tôi phải đuợc biết. Khoé mắt tôi mờ nhoà, những dòng chữ tình cảm của anh với cô ấy tôi không muốn nghe, không muốn biết nữa. Anh luôn tìm nguời ta nói chuyện truớc, còn tôi, tôi cuời chính bản thân mình: “Anh quan trọng với tôi, còn với anh, tôi là gì?
Em phải làm sao đây anh, làm sao để anh không buồn
“Anh không muốn heo buồn, anh không muốn ai vì anh mà phải buồn cả”. “Em đừng nói chuyện vợ chồng trên kênh bang” “Nếu em online nick anh mà heo nhắn tin thì em nói là em online, nếu không heo lại buồn”. “Hôm nay heo có online không em”… Những câu hỏi như thế, anh luôn hỏi tôi. Nhìn nó, tôi đau, tôi buồn. Nhưng anh đâu có hay, đâu có biết.
Anh từng nói “Anh cũng không muốn em buồn”. Nhưng anh ạ, tôi lại buồn, lại đau vì những việc anh làm. Tôi đã cố gắng cuời , cố gắng làm anh vui vẻ và thoải mái. Nhưng anh vô tình vẫn không biết tôi buồn, tôi đau đớn lúc nào. Tôi tự hận mình đã yêu anh nhiều đến thế. Tôi cũng không thể nói với anh vì đơn giản, tôi không muốn anh buồn sau 1 ngày làm việc mệt mỏi.
“Em phải làm thế nào hả anh. Giờ em phải làm sao, anh nói đi?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét