Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013

Bên kia bờ thực tại - Em vẫn nhớ thương Người!

Người à! Người có thể xích lại, cho em dựa khẽ vào vai!?
Bên kia bờ thực tại - Em vẫn nhớ thương Người!
Bên kia bờ thực tại - Em vẫn nhớ thương Người!
Lâu... lâu lắm rồi em mới dám gọi tên người, mới lại thấy mệt mỏi tưởng rằng không còn đứng vững. Muốn gục xuống, lặng thinh. Mới thấy cần một bờ vai để tựa, cho phép mình yếu đuối để tuôn giọt nước mắt, đối diện với cảm xúc của mình!

Em biết. Em là con bé ích kỉ và thích dựa dẫm vào người, chỉ người thôi, em mới thấy mình đủ lòng tin để lại là chính mình, yếu đuối và dễ rơi nước mắt.

Em và người, cách nhau một bờ thực tại. Những lần hẹn hò cũng chỉ là ảo ảnh. Từ nụ cười, từ cái nắm tay... Từ một vòng ôm rất xa xôi khi em thấy mình lạc lõng. Từ cái tựa đầu nhè nhẹ chạm xuống vai người. Em và người, thương nhớ gửi hư vô...

Vậy mà, không hiểu vì sao em vẫn thấy người rất gần, nhẹ nắm bàn tay em.

Khi một hành động lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ thành thói quen. Và thói quen của em là khóc tức tưởi bên người, chỉ khóc mà không nói gì. Và người lặng lẽ sẻ chia, an ủi. Và rồi mọi chuyện cứ thế vơi đi, muộn phiền trôi đi, xót xa trôi đi... Em chỉ cần như thế, những phút giây thật ngắn ngủi bên người...

Từ bao giờ. Mọi chuyện em lại giữ cho em. Chôn cùng cái tháng ngày đang diễn ra. Rồi sức cạn. Rồi thấy bản thân khủng hoảng với mọi thứ xung quanh. Rồi thèm một lời hỏi thăm, thèm một cái tựa nhẹ vào vai để thấy vẫn còn có giây phút bình yên trong cuộc sống này.

Nhưng...

Người xa. Mùa xa. Thương nhớ như mây bay vô định trên bầu trời. Như cơn gió thổi qua phố mênh mang. Những ngày cũ, thương yêu cũ. Vỡ ra thành giọt nước mắt chảy dài trên tháng ngày mệt mỏi. Em thương người, bên kia bờ thực tại của đời em...!
Nguồn;' yume

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét