Ngày thứ nhất kể từ lúc anh nói chia tay. Tim em đau nhói, ngực em nghẹn ngào, em không thể ăn, không thể ngủ, không thể kiềm chế đầu óc thôi không nhớ, không thương, không yêu anh. Nếu chúng ta yêu nhau, thì đó chính là tình yêu chứ không phải là định mệnh. Định mệnh chỉ là cái duyên, cái cớ để ta đến với nhau.
Thư gửi người tôi yêu, đã từng yêu tôi |
Anh mang trả em chiếc áo mưa em để quên, lặng lẽ, không gặp em. Anh chỉ im lặng hoặc anh nói lời đau lòng. Em tin anh đến mù quáng, chưa bao giờ nghi ngờ lòng chung thủy của anh sau tất cả những gì chúng ta đã trãi qua. Thế mà, em không ngờ trái tim anh lại thay đổi nhanh đến thế. Cho đến lúc này, em vẫn tin anh còn yêu em nhiều lắm. Em tự gạt bản thân có thể vì lý do nào đó, sợ em đau khổ nên anh đã cố tình chia tay em. Anh chưa bao giờ nói hết yêu em, vậy sao, anh lại bỏ đi với người con gái khác nhanh đến vậy. Tình yêu 3 năm trời mà anh dễ dàng thay đổi đến như thế.
Anh bảo em không được khóc, sao anh có thể nói như thế khi chính anh là người làm em khóc. Em không khóc, em không nói, em im lặng thì liệu anh có quay về bên em nữa hay không? Anh quyết định nhanh quá, nhanh đến nỗi làm em như chết đứng nghẹn ngào. Em tự dặn lòng là mạnh mẽ và vui vẻ sống tiếp nhưng làm sao em bắt tim em quên anh và đừng yêu anh nữa. Sài Gòn, từng con đường, từng lối đi, những nơi anh và em đã trãi qua những kỷ niệm đẹp đẽ bên nhau. Sao em quên được hỡi anh.
Tự dặn lòng, tự hứa với lòng là sẽ không nhắn tin, không gọi điện thoại, không email cho anh, nhưng giờ đây, ai sẽ bên cạnh em, sẻ chia cùng em nỗi đau này, ngoài anh ra?
Sao anh nói hết yêu là hết yêu nhanh đến thế? Em biết em có những sai lầm, có những nông nỗi, có những trẻ con, em sẽ thay đổi mà, em hứa là em sẽ thay đổi, nhưng mà anh thì không cho em cơ hội đó. Anh để tim mình bị lay động, bị người khác cuốn đi. Nếu lúc đó, anh nói em biết rằng anh đang bị xao động thì chắc chắn là em và anh sẽ không như thế này.
Em đã dặn lòng là không được chạy đến, không được níu kéo, không được làm anh mệt mỏi và dành thời gian cho anh suy nghĩ. Nhưng thử hỏi, khi yêu cuồng si, yêu điên dại người ta sao mà lý trí đến thế. Vậy là chỉ có 1 ngày thôi anh đã quyết định từ bỏ em. Anh nói anh yêu em chưa bao giờ ngừng. Em tin vào điều đó, em tin anh sẽ suy nghĩ lại. Anh hãy thử 1 lần cuối yên tĩnh và suy nghĩ lại thật kỹ càng được không anh?
Em biết, nếu em yêu cầu anh như thế, anh sẽ nói ra những lời đau lòng và tim em lại tổn thương gấp bội. Nhưng anh không chỉ cách để em quên anh mà anh lại ra đi không một tiếc nuối! Anh bỏ đi và không hề ngoảnh lại nhìn em.
Em muốn khóc lắm, khóc hoài, khóc mãi, nhưng anh sẽ không biết được điều đó đâu. Sau tất cả những gì trãi qua, anh thật vô tình quá, anh tuyệt tình quá. Em biết trách anh thế nào bây giờ? Chính anh đã giết chết tình yêu của em và anh.
Mà có thể tất cả cũng là lỗi tại em. Em quá tin anh, em quá đỏng đảnh trong tình yêu, em làm anh chán chường, làm anh chia tay em, em tự chuốc lấy tất cả.
Những tin nhắn, nhưng email, những cuộc gọi của em, anh điều không muốn hồi đáp. Bây giờ em trở thành cô gái yêu đơn phương mất rồi anh ah! Yêu mà không hy vọng, yêu trong tuyệt vọng.
Em không thể chịu đựng nổi sự đả kích quá lớn thế này. Làm sao, em có thể đủ sức, đủ can đảm, đủ niềm tin để yêu thêm lần nữa? Ba năm trời không phải là dài, cũng không phải là ngắn, nhưng làm sao em quên được anh? Em sẽ mất bao lâu để tim mình thôi đau khổ? Mất bao lâu để tim mình thành sẹo và mất bao lâu để có thể mở cửa lại lần nữa? Có thể là không bao giờ nữa…Anh ra đi mang theo cả trái tim, đã linh hồn em mất rồi anh ah.
Anh hỏi em muốn anh phải làm sao, em cũng không biết ra lời thế nào? Em giữ anh thì anh đau khổ, còn em không giữ anh thì em đau khổ. Em biết anh vẫn còn yêu em rất nhiều, nhưng anh đã không chọn em, anh lựa chọn người con gái khác.
Em đã tự an ủi mình rằng, chắc ta chị ấy có điều kiện tốt hơn em, chị ấy đẹp, chị ấy giỏi, chị ấy từng là tình đầu của anh, chị ấy lại cùng quê và không kỵ tuổi,….những điều kiện quá thuận lợi và quá dễ để anh có thể yêu và lấy chị ấy. Còn em thì sao? Con gái miền tây không giỏi trong đối nhân xử thế, kỵ tuổi, lại xa xôi quá, chọn em, anh sẽ phải khó khăn nhiều lắm. Anh đã từng chọn em kia mà, đã từng yêu em cuồng si, vậy mà chỉ một thử thách nhỏ của trái tim thôi, anh đã dễ dàng gục ngã và chọn lối đi dễ dàng.
Cho đến lúc này, em vẫn không hề tin tất cả là sự thật, không hề ghen tuông, không hề giận dữ, chỉ thấy mình tội nghiệp, thấy mình mệt mỏi và ngã gục trong đau khổ của con tim.
Em yêu anh, yêu anh, yêu nhiều hơn cả bản thân em. Nếu anh chết,em có thể chết thay anh, vậy mà quyết định để anh ra đi, để anh có hạnh phúc lại khó khăn với em đến như vậy.
Anh bảo rằng em sẽ không chết, sẽ không làm điều dại dột. Em sẽ không chết, không làm điều dại dột. Nhưng em bây giờ đã không còn là em của ngày xưa nữa. Em bây giờ chẳng còn tim để sống nữa. Trong em bây giờ là cái xác không hồn. Môi vẫn cười, mặt vẫn tươi, vẫn có để sống, nhưng đó là vì trách nhiệm với gia đình, với bản thân chứ không phải bằng trái tim nhiệt huyết của ngày xưa.
Ai cũng khuyên em đừng lụy tình như thế, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Em cũng tin là sẽ ổn thôi, nhưng ổn theo cách của nó. Có thể sau 1 thời gian, em sẽ không đau đớn như bây giờ, không nhớ anh và yêu anh da diết như bây giờ nữa. Nhưng có một điều em chắc chắn đó là vết thương dù lành cũng có sẹo. Và tim em sẽ mang một vết sẹo lớn mà không bao giờ em quên được là anh.
Anh là người tốt, anh quá tốt, quá tình cảm đến nỗi, anh không bao giờ tự quyết đoán trong bất cứ vấn đề nào. Và đặc biệt trong chuyện giữa chúng ta, anh đã không khôn ngoan, đã không quyết đoán, đã chọn cách làm ba người đau khổ.
Anh bảo chị ấy yếu đuối, vậy còn em, em mạnh mẽ sao? Em đã không biết tìm cách gì để gượng dậy sau tất cả. Em không phải là kẻ thứ ba, chị ấy mới chính là kẻ thứ ba. Và kết quả người đau khổ, tổn thương nhiều nhất chính là em, em đáng lẽ là người phải ra đi chứ không phải anh đâu. Em phải tìm cách bước ra khỏi cuộc đời anh, chứ không phải anh, anh đã hết yêu em thật rồi sao?
Anh ra đi tìm sự cân bằng khi không có em bên cạnh? Còn em thì sao? Em sẽ đi đâu và về đâu khi không có anh bên cạnh? Anh bảo em hãy mạnh mẽ, trong khi bản thân anh lại là kẻ làm em đau khổ khi rời xa em, bỏ lại em một mình đối mặt với những khó khăn, đối mặt với gia đình, đối mặt với đau khổ.
Liệu rằng anh có tìm được sự bình yên bên tình yêu mới hay không? Liệu rằng anh có quay về bên em hay không? Em rất hi vọng, dù nó chỉ là thứ hi vọng mỏng manh.
Em đã hứa với lòng là sẽ chờ anh, đợi anh, gìn giữ tình yêu của chúng ta thật nguyên vẹn trong tim em mà mong rằng một ngày anh sẽ đổi ý và quay về bên em, khi anh nhận ra người anh yêu thật sự là ai!
Em chỉ tự hứa với lòng thôi, em sẽ không nói với anh điều gì cả.
Nếu thật sự có ngày đó, nếu chúng ta thuộc về nhau thật sự. Em sẽ đưa anh đọc dòng thư này và em sẽ khóc thật nhiều, thật nhiều trên bờ vai anh.
Nguồn: truyennganhay
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét