Những tảng mây trôi nổi trên nền trời, bồng bềnh.
Có lẽ với mọi người thì một đứa con gái ngang tàn, bướng bỉnh như nó khó mà có khoảnh khắc nào ngồi im một chỗ, lặng tâm để nhìn ngắm cuộc đời như giây phút này.
Với mọi người thì hình ảnh nó xuất hiện luôn là việc nghe tiếng trước thấy người sau, như thể trời ban cho nó cái miệng có duyên, cười nói cả ngày không hết chuyện.
Với mọi người, nó là thế đấy.
Còn ai làm trái tim ta xao động nữa không? |
Nhưng có mấy khi người ta thấy nó khóc, nó buồn, nó cảm thấy trống vắng, cô đơn. Người ta cứ nghĩ nó tốt là nó cũng sẽ luôn có bạn lúc nó cần. Thế mà có những lúc nó buồn, nó chỉ dám cười thật vui vẻ để che dấu cảm xúc, nó không muốn người khác phải lo lắng cho nó. Lúc nó gặp khó khăn, nó cũng tự mình vượt qua, chẳng muốn nhờ vả ai. Có phải vì thế, mà quanh nó chẳng có ai cho nó đủ tự tin để dựa dẫm?
“Có phải vì nó không có một bờ vai, nên nó luôn tỏ ra mạnh mẽ?
Hay lại vì nó luôn tỏ ra mạnh mẽ, cho nên nó không có nổi một bờ vai?”
Nó cũng tự ý thức được mình, rằng nó là một đứa kém cỏi, chẳng dám yêu ai.
Và dù nó có yêu ai đi chăng nữa, thì người tỏ tình chắc chắn phải là nó. Bởi không ai khác, người đi tìm tình yêu đích thực là nó.
Con người nó khác lắm, người ta gọi là kẻ có hai dòng cảm xúc trái ngược. Có thể bạn thấy nó lúc nào cũng tươi cười và tràn đầy sức sống, nhưng chỉ một chút tự ái nhẹ nhàng thôi, thì sau đó ba giây, nó sẽ từ một ngọn lửa hừng hực sức sống trở thành một núi băng khổng lồ. Nhiều khi đến chính nó còn chẳng hiểu nổi nó, huống chi người khác.
Cũng như vậy, có khi bạn thấy nó già dặn trong từng suy nghĩ, từng lời nói trong việc khuyên răn ai đó, nhưng có lúc bạn lại thấy nó ngây thơ, hồn nhiên như một đứa trẻ lần đầu biết yêu như lúc này đây.
Ngồi vắt vẻo trên bờ tường rêu phong chạy dài suốt một ngõ phố nhỏ, nơi mà lần đâu tiên hai người gặp nhau. Lần nào có dịp đi chơi, anh đều chọn nơi này là nơi gặp mặt. Rồi đi dạo một vòng công viên, nói vài ba chuyện phiếm. Sau đó anh mời nó một ly capuchino và đi xem một bộ phim ma – theo nguyện vọng của nó.
Anh nhẹ nhàng và tình cảm lắm. Giọng nói ấm áp và biết cách chiều chuộng. Anh là người dung hòa trái tim và tâm hồn nó, khiến nó cảm thấy nó như thực sự được sống, một cách có ích và ý nghĩa.
Bên anh một giây là cuộc đời nó thêm một giây hạnh phúc.
Liệu có phải anh là người mà nó tìm kiếm bấy lâu hay không? Đôi khi nó tự hỏi mà không thể nào tìm ra được câu trả lời. Nó thì đang mông lung nghĩ về anh, về những gì anh nghĩ trong đầu. Có những lúc nó nhìn anh và không hiểu anh đang nghĩ gì. Anh bí ẩn và đôi khi lạnh lung, nhưng với nó, anh luôn là người nhạy cảm và ấm áp đến lạ lùng.
Còn ai làm trái tim ta xao động nữa không? |
Đôi bàn chân nó đung đưa, những dòng suy nghĩ xáo trộn òa lên trong đầu. Bất giác có một bàn tay mềm mại chạm vào nắm chặt lấy tay nó, làm những dòng suy nghĩ ấy tan biến.
- Em có thấy hôm nay trời đẹp không? Một ngày lý tưởng để hẹn hò đấy. Anh mua sẵn capu cho em rồi này. Vẫn còn nóng đấy.
- Ôi! Anh đến lúc nào thế? Em đang mải suy nghĩ lung tung. Hì. Cảm ơn anh!
Nó nhận cốc capu anh đưa, hút chùn chụt đến tận khi cạn sạch. Anh chẳng mảy may ngắt quãng, bởi anh biết đó là món nó ưa thích, và cũng không muốn nó dừng việc nó yêu thích lại. Đôi khi nó ngước mắt lên nhìn anh, cười, mắt nhíu lại trong khi miệng vẫn hút capu. Anh cũng chỉ cưới đáp lại và lại hướng mắt nhìn ra xa.
Hết cốc capu, nó quay sang nhìn anh đang đăm chiêu với những suy nghĩ không đặt thành tên.
- Phong à! Anh là ai thế?
- Em ngốc thế! Anh là Gió chứ gì nữa. – đối mắt anh vẫn nhìn xa xăm, như tìm kiếm một cái gì đó trong không gian vô định kia.
Anh cũng không buồn thắc mắc những gì nó bận tâm, bởi anh biết, nếu muốn chia sẻ, tự khắc nó sẽ nói.
- Em có thấy không? Ở bờ bên kia hoa nở cam cả một khoảng trời kìa.
- Đó là hoa gì thế anh?
- Anh cũng không rõ. Đôi khi có những vẻ đẹp không cần gọi thành tên em à.
Anh và nó đi dạo trong công viên, hoa nở rộ đượm cam cả một vùng trời, nồng cháy. Anh cúi xuống, nhặt một bông hoa đặt vào tay nó như gửi gắm tâm hồn mình, còn nó thì đã gửi tâm hồn vào mây, vào gió, vào cảnh sắc thiên nhiên nơi đây.
- Em biết không? Anh đã từng lên đảo kia đấy. – Anh hướng mắt về phía hòn đảo trôi nổi giữa hồ. – Anh đã chôn quá khứ ở đó, trong một lọ thủy tinh. Tất cả về một người con gái, với những tháng ngày hạnh phúc được yêu cô ấy và những đau khổ dằn vặt khi cô ấy không còn cần anh thêm nữa. Có những người bước vào đời ta, có người ở lại, nhưng cũng có người ra đi. Không nên oán trách bất kì ai về điều đó. Có duyên nhưng không phận. Ta cũng không nên buồn vì điều đó em à. Hãy cứ đau khổ, đó là một trong những xúc cảm của con người, đừng cưỡng lại, nhưng cũng đừng lún sâu vào nó. Người đến, là có lý do, người đi, cũng không phải là vô tình. Cho nên hãy cứ nhìn cuộc đời bằng ánh mắt lạc quan. Người đến đầu tiên không hẳn là người ở lại cuối cùng, nhưng người ở lại cuối cùng không hẳn là người mà ta thực sự yêu thương. Hãy trân trọng thực tại, tôn trọng quá khứ và tin tưởng vào tương lai. Dù ai đó có lướt qua đời em như một cơn gió, thì em hãy hứa nhé, em hãy chỉ là em thôi.
- Dạ. Em hứa. – Nó đưa mắt nhìn anh, nó sẽ không hỏi thêm về cô gái ấy, vì biết anh đã chôn vùi những kỉ niệm về cô ấy vào quá khứ. Anh chỉ muốn nó cảm thấy như một phần nào đó nó hiểu anh hơn và thông cảm với những hành động và suy nghĩ đôi lúc có chút lạnh lùng của anh. Và cũng một phần nào đó nó hiểu mình phải như thế nào khi trao trọn trái tim cho một ai đó.
Trái tim nó loạn nhịp…Liệu rằng nó có đang yêu anh không? Liệu rằng nó có dũng cảm để yêu anh hay không? Nó sợ lắm. Anh sẽ chẳng là người thốt ra “câu đó” để nó nhận lời đâu. Nhưng sẽ khó khăn lắm để nói lời yêu anh. Mà thực sự nó không biết nó có yêu anh hay không nữa. Hình như với nó, tình yêu là sự ngưỡng mộ. Nó ngưỡng mộ anh, nhưng không có nghĩa là nó yêu anh.
“Thần tình yêu à, người có bắn múi tên tình yêu thì bắn nhanh đi, bắn vào anh ấy chứ đừng bắn con, con sợ đau lắm!!!!!!” Nó ngước mắt lên, cau có mặt mày cầu nguyện cho điều cần đến sẽ đến.
Thấy nó một thôi một hồi im lặng, anh quay sang nhìn nó. Với cái bộ dạng dở khóc dở cười của nó lúc này, anh không khỏi bật lên những tiếng cười giòn tan. Nó ngạc nhiên khi thấy anh cười, không phải vì cười nó, mà đó là lần đầu tiên nó thấy anh cười sảng khoái như thế, như một đứa trẻ chưa từng lo âu sự đời và rạo rực khi nhìn thấy kẹo.
Nhìn anh cười nó cảm thấy ngượng ngùng, mặt đỏ bừng bừng.
- Ôi! Sao lại chẳng thấy tí gió nào nhỉ? Nóng quá đi à! – Nó cố tỏ ra bình tĩnh.
- Anh xin lỗi! E hèm. Anh không thể nhịn được. Em đừng giận anh nha.
- Ủa? Giận gì anh cơ?
- À không…không có gì. Em đói chưa? Mình đi ăn gì đó rồi đi xem phim nha?
- Em muốn ăn papparoti. Hihi.
- Thế anh sẽ mua cho em.
Nắng đã nhạt màu trên từng kẽ lá, buông rủ trên những con phố dài nườm nượp bóng người đi. Những con người ấy, đi ngang qua đời ta không một lý do, nhưng lại cho cuộc sống của chúng ta có hơi ấm để ta không cảm thấy cô đơn trên cõi đời này.
Ánh tà dương soi bóng hai người dìu bước nhau đi trên phố vắng. Rêu phong phủ đầy năm tháng, như gợi nhắc quá khứ và soi diễn thực tại. Chẳng có ai cần ta như những người xung quanh ta cần ta. Chẳng có ai hiểu ta như chính ta hiểu mình, có chăng một vài người ta quen biết, thân thuộc đến nhường nào. Liệu rằng một ngày nào đó người ra đi như cơn gió phiêu bồng, còn ai làm cho trái tim ta xao động nữa không?
Nguồn: truyennganhay
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét