Chúng ta đã chia tay
Chúng ta chia tay đã 1 năm
Em vẫn còn nhớ ngày hôm đó, một ngày mưa tháng 7 tầm tã, xối xả và lạnh lẽo.Lạnh lẽo giống như đôi tay em lúc đó.
Em vẫn còn nhớ, lúc anh gào tên em trong làn mưa. Em không rõ lúc đó trên mắt em là nước mưa lạnh, hay là giọt nước mắt của em?
Em sẽ là cơn gió bên anh mãi mãi được không anh? |
Tiếng anh gào nghe rất thảm thiết, cào xé con tim em điên cuồng. Giọng nói của anh đã từng khiến em yêu. Giọng nam trầm, dịu dàng và ấm áp khiến em mỗi lần nghe đều như muốn tan chảy trong hạnh phúc. Ấy thế mà sao lúc này tiếng anh lại thê lương và khổ đau đến thế.
Em lạnh lùng rời bỏ tay anh.
Bàn tay của em lúc đó cũng buốt giá như làn mưa hôm đó.
Khác với bàn tay anh, vẫn ấm áp và dịu dàng như buổi chúng ta mới quen.
Ngay đến lúc chia tay, anh vẫn thế, chỉ có em là vô cảm.
Thế nên chúng ta mới khác nhau.
Thế nên chúng ta mới chia tay.
Tại sao anh vẫn buồn đau như thế?
Một năm qua
Mỗi sáng anh vẫn pha cà phê nhiều sữa cho thêm 1 thìa đường. Em nhìn cảnh này mà cười khúc khích. Ngày xưa, ngày chúng ta còn bên nhau, anh thường uống cà phê đen và khi em mè nheo bắt anh thử cà phê sữa, anh thường lắc đầu:”Cà phê ngọt đến nhức óc. ”
Một năm qua
Mỗi buổi trưa, anh lặng lẽ xuống cantin công ty mua cơm, ăn uống rất cẩn thận và đủ bữa như lời em dặn. Dù công việc có bận đến đâu, hay mệt mỏi đến như thế nào, anh vẫn ngồi tại góc chúng ta hay ngồi, đều đặn và đúng giờ. Anh ngồi bên góc nhỏ cạnh cửa sổ, mắt hướng về một nơi nào đó xa rất xa và thở dài. Anh béo hơn, da trắng hơn, tóc đổi kiểu dài hơn một chút. Em phải thừa nhận là anh đẹp trai ra, dần dần có nét chín chắn hơn, cũng phong độ hơn rất nhiều.
Một năm qua
Anh vẫn thường đến những nơi chúng ta hay đến. Mắt anh ánh lên nét buồn thăm thẳm.
Một năm qua
Một năm
Đã một năm rồi
Tại sao anh vẫn cứ yêu em dịu dàng và mãnh liệt vậy
Anh khiến em muốn níu kéo, muốn lao đến ôm anh như thuở hôm nào.
Một năm qua
Mỗi tháng một lần, anh vẫn hay đến thăm nhà em. Mẹ em nhìn anh, mẹ cười, nhưng anh liệu có biết mỗi lần như thế, mẹ lại cố dằn lòng giấu đi những giọt nước mắt không anh?
Anh đừng nhìn ảnh em trìu mến và dịu dàng như thế nữa.
Một năm qua
Em đâu còn là gì
Chỉ còn là cát bụi vấn vương chốn này
Vì em vẫn còn lo cho anh
Vì em vẫn còn lo cho một kẻ yêu chung thủy đến ngờ nghệch.
Vì em vẫn còn lo cho một kẻ đã đóng trái tim yêu thương.
Anh có biết sáng sáng có một cô bé vẫn luôn cố chờ đến lúc anh đi khỏi nhà mới nổ máy, phóng xe theo xe anh.
Anh có biết mỗi buổi trưa có một cô bé vẫn hay len lén đặt trên bàn làm việc của anh một cốc cà phê pha sẵn.
Anh ngờ nghệch không nhận ra hay cố tình lạnh lùng không nhận.
Anh yêu em. Nhưng anh không thể bên em.
Em yêu anh. Nhưng em không thể bên anh.
Và cô bé ấy yêu anh. Cô ấy biết tình cảm đó khó có thể khiến anh rung động nhưng vẫn lặng lẽ yêu, lặng lẽ chăm sóc cho anh từng ngày.
Em ghen tị với người con gái đó.
Sáng hôm đó, khi anh và cô bé băng qua đường, một chiếc xe đột ngột mất phanh vọt lên. Có lẽ cô bé ấy đã bị đâm trúng.
Lúc đó em đã có ý nghĩ độc ác rằng thế cũng tốt.
Nhưng cuối cùng anh đã đẩy cô ấy đi và người bị đâm là anh.
Trái tim em như thắt lại. Em và cô ấy cùng lao đến bên anh. Nhưng quả thật là em không còn có thể chạm lấy anh, ôm anh được nữa rồi. Em lặng lẽ nhìn cô ấy gọi xe cứu thương, ngồi run rẩy bên giường bệnh nắm chặt tay anh và thấp thỏm nhìn màn hình điện não nhấp nháy.
Cô ấy sợ mất anh.
Em mỉm cười.
Có lẽ đến lúc em nên từ bỏ rồi.
Trong cơn mộng mị, em khẽ hôn lên trán anh: “Em sẽ chờ anh, mãi mãi chờ anh. Rồi một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp nhau, nhưng ngày đó không phải là lúc này. Thế nên anh hãy sống tốt, sống thật lâu và yêu cuộc sống này thay cả phần của em nhé.”
Mí mắt anh hấp háy.
Cô bé ấy vẫn còn ngủ gục bên giường bệnh anh, nước mắt làm gương mặt thanh tú có phần tiều tụy đi.
Tia nắng ban mai đầu tiên khẽ lọt vào căn phòng.
Mặt đất vẫn còn ẩm ướt sau cơn mưa, ngai ngái mùi nhựa sống.
Một cơn gió thoảng qua.
“Em yêu anh.”
Nguồn: truyennganhay
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét