Em mong trời sẽ không phụ lòng người. Em sẽ chờ đợi anh nơi cuối con đường.
Anh dấu yêu! Em biết rất khó để anh có thể đọc được những dòng này, nhưng em vẫn viết và chờ đợi dù chỉ 1% hi vọng là anh sẽ hiểu được tình yêu chân thành của em.
Mình đã quen nhau thế nào anh nhỉ? Nó kì diệu đến nỗi chúng mình cứ bảo nhau rằng ông trời thương tình sắp xếp cho chúng mình quen nhau. Vậy mà sao ông trời lại bắt mình phải xa nhau như vậy? Anh ở miền Bắc, em ở miền Nam và chúng mình quen nhau ở miền Trung nắng gió. Tuy khác công ty nhưng do công việc mình phải gặp nhau rất nhiều, mình làm việc với nhau cả năm mà chỉ biết gọi anh, em chứ cái tên cũng chẳng biết. Và tình cờ ở chỗ chúng mình chẳng bao giờ đi tắm biển, vậy mà hôm đó chúng mình lại đi tắm cùng ngày, tình cờ gặp nhau mà sau này cả 2 đứa đều thú nhận: “Mình yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên ấy”.
Sau cái ngày gặp nhau tình cờ đó, ngày nào mình cũng nhắn tin, gọi điện. Mình nhanh chóng hẹn hò và yêu nhau rất nhanh phải không anh? Anh tự hào về em rất nhiều. Anh dẫn em đi gặp tất cả những người quen biết. Anh bỏ tất cả niềm vui và nhu cầu riêng của mình để dành thời gian chăm sóc, lo lắng cho em. Em cũng vậy, em yêu và tự hào về anh nhiều lắm. Ngoài thời gian đi làm, tất cả thời gian còn lại chúng mình chỉ quanh quẩn bên nhau. Những câu chuyện mình nói không bao giờ hết, và những tiếng cười chưa bao giờ ngớt…Cho đến tận ngày chúng mình phải xa nhau. Em bất ngờ, em đớn đau, em gục ngã…
Năm tháng rồi phải không anh? Năm tháng em sống lầm lũi trong nỗi nhớ anh dày vò, cào xé trái tim em. Em yêu anh nhiều đến nỗi em sẵn sàng từ bỏ cả công việc, gia đình để theo anh về quê (nếu hoàn cảnh phải thế). Em yêu anh đến nỗi em không còn sợ đau đớn nếu 1 ngày em bị tai nạn, bệnh tật, vì em nghĩ sẽ luôn có anh ở bên em, mình đau cùng đau, sống cùng sống, chết cùng chết, vì mình đi đâu cũng có nhau cả… Em yêu anh nhiều lắm, nhưng em không biết làm sao để diễn tả nó thành lời. Anh cũng bảo anh yêu em nhất trong cuộc đời này, anh luôn dặn em đừng bỏ anh phải sống một mình nhé, vậy mà sao giờ này anh lại bỏ em đi? Sao giờ này em khóc ngất, em suy sụp, em khổ đau anh vẫn không một lần nâng em dậy? Sao tiệc cưới đã chuẩn bị, mọi thứ đã sẵn sàng mà giờ đây chỉ còn lặng lẽ mình em?
Ngày đầu tiên em mất anh, em trùm chăn khóc cả ngày, không ăn, không uống… Em chỉ nghĩ đến cái chết…
Ngày thứ hai em dậy uống được ly nước, vẫn nằm như một cái xác không hồn, mắt em mọng đỏ…
Em sẽ chờ đợi anh nơi cuối con đường, anh nhé (Ảnh minh họa)
Ngày thứ ba em ăn được vài miếng cơm do bạn em nấu, nước mắt mặn chát rơi cả vào chén cơm. Em vừa ăn, vừa khóc như một đứa trẻ…
Ngày thứ tư em dậy đi làm, từng con đường, từng góc phố, ngay cả nơi làm việc cũng làm em nghĩ đến anh. Em hầu như không thể ăn được một thứ gì vào người, em phải uống sữa và truyền nước để đảm bảo sức khỏe, vì cuộc sống này không phải là của riêng em… Em của anh bỗng như một con chim non lạc đàn khi không còn có anh bên cạnh...
Ngày thứ năm em dậy sớm dọn dẹp nhà, em thu dọn tất cả các đồ vật liên quan đến anh cất sâu trong ngăn tủ, hình ảnh và tin nhắn của anh em lưu vào những thư mục sâu nhất trong điện thoại và máy tính. Em xóa tên anh khỏi danh bạ điện thoại, nhưng làm sao để em xóa được trong trí nhớ của em?
Hai tháng sau, sau thời gian làm việc, em học nấu ăn, em đọc sách để học thêm nhiều thứ, em sắp xếp cả thời gian để đi chạy bộ, tập erobic…
Năm tháng sau, em tăng được ba kí, em cười nhiều hơn, tươi tắn hơn, khỏe mạnh hơn. Ngoài thời gian làm việc ở công ty, thời gian còn lại em đi dạy kèm, công việc đó chiếm của em khá nhiều thời gian và điều đó giúp em vơi đi phần nào nỗi nhớ.
Ngày trước anh thích em nấu ăn nhưng em không biết nấu, và tận đến ngày mình xa nhau em vẫn chưa nấu được cho anh một bữa cơm trọn vẹn (em ân hận và thương anh quá). Bây giờ, em biết nấu rất nhiều món, ngay cả món rau muống xào anh thích em cũng học để xào cho ngon hơn.
Ngày trước em hay bỏ bữa, sức khỏe của mình mà cứ phải để anh lo, bây giờ em làm việc nhà và chăm sóc bản thân mình rất tốt. Em học cắm hoa để làm đẹp cho ngôi nhà, và nhất là em hi vọng có thể mang lại những niềm vui nho nhỏ cho anh và những người thân trong những ngày kỉ niệm bằng chính đôi tay của mình. Em làm được tất cả những điều tưởng như không thể đó bởi vì em rất yêu anh. Và em chỉ muốn dành tặng anh những điều tuyệt vời em đã học được. Em ước gì một ngày kia anh trở lại, chỉ để em được chăm sóc anh bằng tất cả tình yêu chân thành của mình…
Bây giờ, một vài người bạn cũ và đồng nghiệp cũng bày tỏ sự quan tâm đến em. Nhưng anh biết không? Họ chẳng bao giờ là anh được cả… Em vẫn gìn giữ nguyên vẹn tình yêu của mình, em chưa một lần đi chơi với người con trai nào khác vì trái tim em chỉ đủ chỗ để dành cho một người…
Năm tháng không một phút giây em thôi nghĩ đến anh. Thật sự là như thế… Đôi khi em nhớ anh đến ngạt thở, có những ngày em vừa bước ra khỏi công ty đã òa khóc anh biết không? Em nhớ anh lắm mà không thể gọi, không thể nhắn cho anh vì em biết anh vẫn giận em rất nhiều.
Em xin lỗi vì ngày hôm đó, lúc mẹ hỏi em có yêu anh thật lòng không em đã không trả lời. Em dại dột quá, chỉ vì giận anh mà em làm mất lòng tin của bố mẹ và anh. Nhưng anh của em ơi, không phải chỉ với mẹ đâu mà em có thể nói cho cả thế giới này biết rằng em yêu anh nhiều vô hạn.
Em mong trời sẽ không phụ lòng người. Em sẽ chờ đợi anh nơi cuối con đường, anh nhé. Vì trên hết, em yêu anh hơn tất cả mọi thứ vật chất, quyền lực trong cuộc đời này. Em cần anh...
Sưu tầm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét