Em để quên khăn giấy ở đâu? Để nỗi buồn không ai ngăn bỗng bật ra thành nước. Khóc một mình rồi tự đưa tay quẹt ngang nước mắt, sao em nỡ để mình thành quen?
Nỗi buồn dấm dứt cứ bủa vây, em lại trốn mình trong nước mắt. Có những khi khóc chẳng vì lý do gì nữa, nước cứ lăn trên đôi mắt đục ngầu màu xám tro. Nước mắt đầy rồi nên tự chảy, cứ như quán tính, cứ như điều hiển nhiên…
Bao lâu rồi em không biết dùng khăn giấy để lau? Bao lâu rồi không biết che đậy nỗi buồn, và cái sự tủi thân chét tiệt ấy? Bao lâu rồi em cứ hồn nhiên khóc, khóc trần trụi như đứa trẻ đầu trần òa cười với mưa…
Em để mình yếu đuối đi và mất dần bản năng kháng cự với nỗi đau, mất luôn cả niềm tin rằng chính mình sẽ vượt qua được nó. Đôi mắt đẹp thế sinh ra không phải chỉ để khóc. Em lụy mình vào nước mắt, rồi có ngày nó cũng sẽ phản bội em!
Nếu bây giờ đèn tắt, anh chắc rằng có người rồi sẽ khóc. Em thu mình bé nhỏ lẩn khuất vào đêm, hai bàn tay bó gối không muốn chạm vào đời và không muốn ai chạm vào mình nữa. Nước mắt lại lăn trên gò má… như một thói quen em không muốn dứt.
Em để quên khăn giấy ở đâu? |
Anh xót em, em biết không?
Gác lại đi em, những giọt nước mắt đêm chỉ vì trót nhớ thương. Khăn giấy em bỏ quên ở đâu, sao cứ phải đành lòng khóc mãi?
Bao lâu rồi đôi môi em chỉ mím chặt lại? Bao lâu rồi nụ cười đã bị đánh rơi?
Rồi lại những sớm mai, em nhìn cuộc đời với đôi mắt muộn phiền, không áo hức, không say sưa. Tỉnh dậy giữa giấc mơ bỏng rát, nhòa nhạt nước mắt mưa, em chối bỏ hết những niềm vui chỉ vì những điều chẳng đáng.
Em tìm lại khăn giấy về đi, đừng tự khóc, tự lau rồi tự đau như thế nữa. Em tìm lại khăn giấy về đi, đừng bỏ mặc mình xót xa vậy nữa!
Rồi đừng khóc nữa, anh ở đây!
Nguồn: nhật kí cuộc sống
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét