Thứ Tư, 3 tháng 7, 2013

Vết thương cuối cùng

Anh yêu ! Đên đã khuya quá rồi bây giờ là 1h22 phút em phải quỳ gối để viết thư cho anh vì lưng em đã khỏi đâu mà ngồi được, Gần 5 tiếng đồng hồ đã trôi qua trong nước mắt trong sự sợ hãi và trong những đau đớn của em ........Giờ thì đã bình yên trong lòng một chút rồi! 
Vết thương cuối cùng
Vết thương cuối cùng
Anh yêu ! Chúng mình yêu nhau cũng đã lâu rồi, giận hờn có , yêu thương có , cáu giận cũng có nhưng chưa cái nào đủ mạnh để giết chết được tình yêu mà ta dành cho nhau phải không anh nhỉ? 
Nhưng hôm nay đã có 1 sức mạnh vô hình đủ giết chết đi lòng tin của em với anh, đủ giết chết tình yêu mà em dành cho anh , nó to lớn bao nhiêu thì đổ sụp càng nhanh bấy nhiêu mà không có cái gì có thể chống đỡ nổi nữa. 
Hơn 9h mình còn đang nói chuyện với nhau , dặn dò nhau từng ly từng tí và anh cũng nói với em: " Anh nói chuyện với em của anh chừng 10h rồi anh đi thu xếp đồ đạc và ngủ 1 chút nếu không ngủ được anh sẽ nc với em rồi ra xe 11h xe chạy rồi " 
10h30 em gọi điện cho anh , anh ko bắt máy, em nhắn tin " anh chuẩn bị đi muộn rồi đó" vẫn không có tin nhắn trả lời 11h em ước chừng anh lên xe rồi em vẫn không thấy anh gọi , em có linh cảm ko ổn, vì lúc nào anh đi đâu hay làm gì anh vẫn nt cho em hay gọi để nói cho em biết em bắt đầu thấy bất an, và cầm máy gọi cho anh. Những hồi chuông đổ dài bất tận anh ko bắt máy, em nt anh ko trả lời , em bắt đầu không làm chủ nổi ý nghĩ của mình nữa, nỗi lo lắng đã tràn ngập trái tim yếu đuối của em , Em gọi liên tục chỉ hy vọng ai đó cầm máy sẽ trả lời dùm em anh đang bị gì đó , nhưng không ai bắt máy cả. Rồi thật may mắn khi cuộc gọi lúc 12h kém 20 có người đã tắt máy khi chuông đổ được 2 tiếng, 1 dấu hiệu cho em tin rằng đã có người đang cầm máy và sẽ đọc được những tin nhắn em đang van xin họ trả lời............Nhưng.........Sự im lặng đáng sợ lại bao trùm ....Em đợi ...Đợi đến hãi hùng..
Sự kiên trì không cho phép em đợi nữa....em lại bật máy gọi tiếp và lần này ko ai tắt máy nữa............ Em lại nt cầu xin ai đó đang cầm máy hãy trả lời dùm em đi , nhưng vẫn là sự im lặng đáng sợ.......Cố gắng gọi tiếp.......lần này lại có người tắt máy, .......đồng nghĩa với việc anh đang bị nạn mà ai đó đang cầm máy vì vội nên ko kịp trả lời...ĐỒng nghĩa với việc anh đã bị mất cắp mà kẻ cắp vì nhân đức đã ko muốn trả lời.......Đồng nghĩa với việc Công an đang giữ máy của anh vì 1 lý do nào đó..v..v.. 
Em đã bất lực hoàn toàn trước những cú thẳng tay tắt máy không nghe và ko đoái hoài đến sự van xin của em bằng những dòng tin nhắn đầy nước mắt..... Đôi mắt em nhòe lệ, em đã tìm đủ mọi cách để liên lạc với anh mà bất thành , ko liên lạc được với người thân của anh, em lên tìm số đt của bạn bè anh để mong họ giúp em tìm được nguần tin liên quan đến anh ......lấy được sdt của bạn anh quay trở lại phòng thì thật là may mắn chuông đt đã đổ ,lúc bắt máy em không tin đó là ạnh, em chỉ tin 1 người nào đó đang báo tin 1 tin dữ cho em, 
Nhưng may thay đó là anh..Anh bình thản đến lạ khi thấy em khóc nức nở " em sao thế . sao lại khóc" Sự vô cảm đến tàn nhẫn của anh làm em đau đến không ngờ, vậy mà lúc trước em đã van xin ông trời hãy để cho anh sống đừng bất anh chịu đựng bất cứ chuyện đau khổ nào cả, tất cả em xin gánh hết , 
Anh vô cảm khi nói với em" Anh chạy ra được đến đây cũng mệt lắm rồi" Em ứa nước mắt trước những câu nói vô tình mà bạc nghĩa đến đau đớn của anh . Em đã dành thời gian cho anh nc với em trai, dành thời gian cho anh đi 3km tới bến xe hết hơn 3h đồng hồ,Em không biết anh đã làm gì đã đi đâu , với ai trong thời gian đó , nhưng điều mà em đau đớn nhất là tính cách xưa nay của anh ko vậy khiến cú shock này không nâng em dậy được , Tại sao khi có người trong gđ anh anh ko dám nt hay nghe đt của em dù chỉ 1 câu cho em yên lòng Tình yêu của anh ko đủ lớn để dành cho em như anh đã nói. 
Đêm nay em thức để viết đoan cuối cho cuộc tình buồn này. em không đủ cao thượng để bỏ qua mọi chuyện tối nay, và em cũng ko đủ mạnh mẽ để đứng lên từ nỗi đau anh dành cho em hôm nay . 
Em biết anh sẽ rất buồn khi em không còn bên anh nữa, em đã hứa cố gắng sống vì anh đấu tranh vì anh , nhưng mình em thì ko thể làm gì được, em đành buông xuôi , anh cứ nghĩ là chúng ta có duyên nhưng ko phận sẽ dễ dàng cho cả 2 , nước mắt em chảy tràn xuống bàn phím có lẽ em chẳng thể viết nổi cho anh nữa, em chúc anh ngàn vạn điều may mắn , bên cạnh anh luôn có gđ bạn bè nên em tin anh sẽ vượt qua được ! 
Anh sẽ toại nguyện với những gì anh muốn
(Sưu tầm)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét