Một sĩ quan cảnh sát có lịch trực đêm ở đồn nhưng lại được về nhà sớm bốn tiếng. Không muốn đánh thức vợ, anh ta cởi quần áo trong bóng tối và mò vào giường.
Khi đó, cô vợ ngái ngủ ngồi dậy và bảo:
- Anh yêu, anh có thể tới cửa hiệu bán thuốc mở suốt đêm ở dãy nhà kế bên để mua aspirin cho em được không? Em bị đau đầu.
- “Tất nhiên là được, em yêu!”, anh chồng đáp.
Anh ta mặc quần áo và tới hiệu thuốc. Khi tới nơi, người bán thuốc nhìn lên và tỏ vẻ ngạc nhiên.
- “Này!.., người bán thuốc nói, “Tôi biết anh. Anh là cảnh sát có phải không? Sĩ quan Fenwick, phải không nhỉ?”.
- “Vâng, đúng rồi! Thế thì sao?”, anh cảnh sát hỏi.
- Vậy thì, thế quái nào mà anh lại ăn mặc như là đội trưởng đội lính cứu hoả vậy?
- Anh yêu, anh có thể tới cửa hiệu bán thuốc mở suốt đêm ở dãy nhà kế bên để mua aspirin cho em được không? Em bị đau đầu.
- “Tất nhiên là được, em yêu!”, anh chồng đáp.
Anh ta mặc quần áo và tới hiệu thuốc. Khi tới nơi, người bán thuốc nhìn lên và tỏ vẻ ngạc nhiên.
- “Này!.., người bán thuốc nói, “Tôi biết anh. Anh là cảnh sát có phải không? Sĩ quan Fenwick, phải không nhỉ?”.
- “Vâng, đúng rồi! Thế thì sao?”, anh cảnh sát hỏi.
- Vậy thì, thế quái nào mà anh lại ăn mặc như là đội trưởng đội lính cứu hoả vậy?
Sưu tầm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét