"tim là của mình...nhưng tại sao....lại đau.... vì kẻ khác....
nước mắt là của mình.....nhưng tại sao....lại rơi.....vì người ta......."
Mùa thu năm nay chẳng đẹp như mọi năm. Chỉ toàn những cơn mưa nặng hạt và một vài cơn bão. Lòng anh đã không còn bão như ngày mình xa nhau. Dường như đã có một vài tia nắng nhỏ nhoi trong tâm hồn anh.
Hôm qua đã là quá khứ của hôm nay và ngày mai. Vậy thì bốn năm yêu nhau, bốn tháng xa nhau cũng hãy xem là quá khứ em nhé. Dù quá khứ đó làm anh phải sống những ngày đau đớn của hiện tại. Trong quá khứ của em có hình bóng của anh không? Với anh đó là những kỉ niệm chẳng thể quên. Nó sẽ mãi đi theo để giúp anh trưởng thành và yêu người mới nhiều hơn anh đã từng yêu em.
Hôm qua đã là quá khứ của hôm nay và ngày mai. Vậy thì bốn năm yêu nhau, bốn tháng xa nhau cũng hãy xem là quá khứ em nhé. Dù quá khứ đó làm anh phải sống những ngày đau đớn của hiện tại. Trong quá khứ của em có hình bóng của anh không? Với anh đó là những kỉ niệm chẳng thể quên. Nó sẽ mãi đi theo để giúp anh trưởng thành và yêu người mới nhiều hơn anh đã từng yêu em.
“Em là số một trong lòng anh”. Câu nói mà em thường muốn anh nói nhất. Và anh cũng đã làm như những gì mình đã nói. Còn em, với em,anh đứng vị trí nào? Anh chưa từng hỏi em nhưng hôm nay anh đã có câu trả lời: Chẳng là gì hết.
Điều hối hận nhất sau một tình yêu tan vỡ đó là sự níu kéo. Tại sao người ta không níu kéo, kéo thật mạnh, giữ thật chặt để không bao giờ mất nó? Anh đã níu kéo, níu kéo những quá khứ ngọt ngào. Anh đã giữ, giữ chặt tay em nhất có thể. Anh đã xin lỗi, xin lỗi những điều anh chẳng làm và chẳng biết. Nhưng nào có giữ được con tim em đâu.
Khi con tim kia đã muốn rẽ lối thì anh chỉ còn biết buông tay em thôi. Phải chi em cho anh biết sớm để anh không phải yếu mềm và chẳng níu giữ em trong vô vọng. Với anh, niềm vui của em là hạnh phúc của anh. Anh luôn tôn trọng những gì em đã chọn. Kể cả em vội rời anh bằng một cách anh chưa từng nghĩ đến.
Mình chẳng nói chia tay phải không em? Ngày đầu yêu em anh đã hứa dù thế nào anh cũng không buông ra lời chia tay. Bởi anh luôn nghĩ anh sẽ luôn tha thứ cho em khi em biết mình sai. Hôm nay, mình đã mãi xa nhau. Chẳng một lời chia tay như đúng những gì anh hứa. Mình âm thầm chẳng nói lời nào và quay mặt bước đi. Như thế cũng là êm dịu so với biết bao mối tình dù cái kết anh chẳng hề muốn.
Dạo này mưa nhiều quá. Tâm trạng anh những ngày qua cũng như vậy. Bầu trời luôn vần vũ mây đen đợi chờ những hạt mưa rơi. Lòng anh chất chứa bao nỗi buồn, nỗi nhớ chỉ chực chờ cơn gió nhẹ để tuôn trào thành dòng. Em có bao giờ như thế? Hay trong em chỉ mưa một lúc khi mình xa nhau. Vì từ bao giờ em đã cùng ai kia đón chờ những tia nắng mới rồi.
Nếu một ngày xa xôi không xảy ra, em đến xin lỗi và muốn như xưa. Anh sẽ ngập ngừng giây phút rồi mỉm cười quay đi. Anh là một người ích ki mà. Bởi lúc đó anh đã dành phần còn lại của con tim mình cho một tình yêu mới. Và em chỉ là một quá khứ trong anh. Anh chẳng thể để tình yêu hiện tại đau khổ vì quá khứ đó. Hi vọng một ngày xa xôi kia chẳng bao giờ đến. Vì anh luôn cầu mong sự lựa chọn của em là hạnh phúc mãi mãi.
Mình đã có thể là bạn. Nhưng em đã chọn cách sau này mình gặp như người xa lạ. Em đã bắt đầu một tình yêu mới khi tình yêu với anh còn chưa kịp kết thúc. Giờ đây anh sợ lắm hai từ “hạnh phúc”. Nó khó tìm mà giữ chẳng dễ. Dễ sao được khi trong tình yêu một người muốn giữ, một người muốn buông tay
Mình đã có thể là bạn. Nhưng em đã chọn cách sau này mình gặp như người xa lạ. Em đã bắt đầu một tình yêu mới khi tình yêu với anh còn chưa kịp kết thúc. Giờ đây anh sợ lắm hai từ “hạnh phúc”. Nó khó tìm mà giữ chẳng dễ. Dễ sao được khi trong tình yêu một người muốn giữ, một người muốn buông tay
Anh vẫn phải tiếp tục, tiếp tục đi trên con đường mình đã chọn. Con đường lúc này dường như chông gai hơn trước. Bởi vì lúc trước em đã cùng đi với anh mà. Em đã chọn con đường khác. Con đường nơi ấy có bằng phẳng không em? Trong khi đường xưa mình đã đi được nửa vậy mà em chọn đi lại từ đầu. Kể từ đây mình sẽ đi trên hai đường song song chẳng bao giờ gặp nhau. Em vui vẻ trên đường mới.Còn anh lạc bước một mình trên lối xưa ấy.
Trong cơn mưa kia, dường như có một vài tia sáng, một bàn tay, một ánh mắt muốn chia sẻ với anh. Dù hình ảnh kia chưa định hình nhưng nó phần nào giúp anh vượt qua nỗi đau của ngày hôm qua. Anh mong lắm ngày bàn tay ấy đến cùng anh đi đến cuối con đường kia và để anh thôi nhớ mong quá khứ. Ngày ấy là khi nào? Có thể ngày ấy chẳng xa nhưng đủ để anh chuẩn bị nói yêu lần nữa. Người ấy là ai? Là một người trân trọng tình yêu của anh.
Hôm nay mưa, ngày mai có thể sẽ nắng. Quá khứ hôm qua xin hãy ngủ yên để ngày mai là một tình yêu mới.
Chúc em luôn hạnh phúc- người anh đã từng yêu!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét