Chủ Nhật, 28 tháng 10, 2012

Nhớ về kỉ niệm


Khung trời trong xanh, cao vời vợi. Mây trôi lững lờ trên khoảng không bao la. Những tia nắng ấm áp chiếu xuống mặt đất như ban phát cho nơi đây thứ ánh sáng tuyệt diệu. Một vài cánh chim chao đảo trong không trung. Khung cảnh yên bình nhưng không tĩnh lặng. Một ngày nắng đẹp...
Dưới vòm trời xanh trong, trong khung cảnh đẹp như mơ ấy, trên con đường nhựa trải dài le lói vài sợi nắng vàng ươm, San – cô nhóc lớp 9- chầm chậm đạp xe. Có phải vì trời quá đẹp khiến một cô bé mơ mộng như nó không thể trốn trong chăn được nữa mà phải đi nhanh ra ngoài đường tận hưởng khí trời trong lành...
Từng vòng quay xe đạp đều đều…đều đều... đưa những kí ức trở về chiếm trọn trái tim của cô bé mơ mộng.Những kí ức của một ngày đã xa, hoặc cũng có thể là sắp xa… Những kí ức về Mr.P- thầy dạy Tiếng Anh trong suốt 4 năm cấp 2 của nó, người thấy nó yêu quý nhất; người mang đến cho nó hy vọng khi mọi thứ tưởng như sụp đổ...
Gió nhẹ nhàng thổi qua, những kỉ niệm cứ thể theo gió  trở lại, khiến nó lại phải nghĩ, lại phải mơ… về ngày mà nó chợt nhận ra thầy thật tuyệt!                                     
Trong suốt những năm học lớp 6,7; nó là học sinh xuất sắc nhất về môn Anh Văn.Niềm đam mê, ham học hỏi đã giúp nó đoạt được vị trí quán quân Anh Văn ở lớp. Nhưng vào đầu năm lớp 8, mọi chuyện đã thay đổi. Nó bất ngờ nhận được tin dữ: Ba mất!Người ba nó yêu quý nhất rời bỏ nó để đi về miền cực lạc xa xôi! Mọi thứ như sụp đổ trước mắt nó.
Nỗi buồn phiền cứ cào cấu lòng nó, đầu óc hoang mang như không thể tin nổi vào sự thật quá phũ phàng này. Nó chẳng thể tập trung vào bất kì công việc gì, học tập sa sút một cách trầm trọng. Gia đình, bạn bè khuyên nhủ, giúp đỡ nhưng tất cả đều vô ích. Nó trượt dài trên con dốc trong nỗi buồn, chỉ mãi đến khi điểm số giảm sút đến mức thậm tệ, nó mới chợt nhận ra...
Nhưng nó cũng tặc lưỡi, cho rằng mọi thứ đã quá muộn, dù có cố gắng thế nào nó cũng không thể leo lên đỉnh dốc được nữa…Nó bỏ cuộc, bỏ dở Tiếng anh, niềm đam mê, niềm tự hào của nó! Thế nhưng, mọi chuyện nào có thể kết thúc đơn giản như thế? Như một tia sáng chợt lóe lên phía cuối đường hầm, thầy đã nâng nó dậy, giúp nó leo dốc, giúp nó đi tiếp trên con đường nó từng bỏ dở. Cái ngày hôm ấy, ngày mà tia sáng lóe lên trong cuộc đời nó. Cái ngày hôm ấy, ngày nó chẳng thể nào quên!
Hôm đó, một ngày mưa tầm tã, những giọt mưa nhảy nhót trên mái nhà, lăn dài trên ô kính cửa sổ; nó ngồi một mình trong phòng, đưa mắt nhìn về ô cửa kính đáng mờ đi vì nước mưa.
Cầm chiếc C5 trên tay, nó nhắn tin cho Long Khánh: “Tôi buồn quá ông ơi. Chán nữa” Vài giây sau, tiếng chuông réo lên: Tin nhắn mới. Nhưng kì lạ thay,đó không phải tin nhắn của Khánh, mà là của thầy! Nó ngạc nhiên, rồi nhanh chóng phát hiện ra tin nhắn nó định gửi cho Long Khánh đã bị nó vô tình gửi nhầm cho thầy. “Oh my God!”...
Thầy trả lời: “Sao lại buồn?” Nó nhanh tay nhắn lại: “Em xin lỗi, em gửi nhầm. Không có chuyện gì đâu ạ” Vài giây sau, một tin nhắn nữa từ thầy: Can I help you? – Không có gì đâu ạ, em đùa đứa bạn thôi!
Thầy không nhắn lại nữa. Nó thở phào, có lẽ thầy bận nên sẽ quên đi cái tin nhắn gửi nhầm tai hại của nó thôi… Nhưng nó đã lầm...
Ngày hôm sau- một ngày đẹp trời. Mưa đã ngớt, nhường chỗ cho nắng mai ấm áp.Hôm đó, đang nằm dài trên giường, bỗng chuông điện thoại reo lên: Tin nhắn mới! Nó lồm cồm bò dậy, mở máy. Là tin nhắn của thầy! Nó mở tròn mắt, nhìn đi nhìn lại như không thể tin nổi vào mắt mình.Đúng là tin nhắn của thầy! Nó lật đật đọc tin nhắn:
- Are you ok now?
Dẫu trong lòng đang rối bời với những nỗi buồn, chán nản vì điểm kiểm tra Tiếng Anh quá kém, vì sự tụt dốc không phanh của mình nhưng nó vẫn nhắn lại cho thầy bằng Tiếng Việt (thật ngốc khi thầy nói tiếng anh, còn nó thì nói tiếng Việt)
- Em vẫn ổn. Sao thầy hỏi thế ạ?
- I think you’re not Ok. Your test is so bad. Do you have time to do more exercises? I’ll help you to improve your English (Thầy nghĩ em không ổn đâu. Bài kiểm tra của em quá kém. Em rảnh để làm thêm bài tập chứ? Thầy sẽ giúp em cải thiện tiếng anh của em)
Chần chừ một lúc, nó nhắn tin lại:
- Bây giờ vẫn kịp ạ?
- Of course.It’s not late, you know? (tất nhiên rồi. Vẫn chưa muộn đâu)
Nó đọc tin nhắn của thầy, mắt nhòe đi. Vào lúc mà nó tưởng như mọi thứ đã chấm dứt thì thầy nói vẫn chưa muộn. Trong lòng nó vang lên niềm biết ơn, nó trả lời:
- I’ll try my best to do so. Please believe in me! (Em sẽ cố gắng hết sức, hãy tin ở em)
Sau ngày hôm đó, nó như được tiếp thêm sức mạnh. Nó chú tâm hơn vào Tiếng anh – niềm đam mê nó từng bỏ dở. Nó tiếp tục với Tiếng anh cùng thầy, người mang đến cho nó hy vọng vào lúc nó thất vọng nhất. Sau giờ học, người ta vẫn thấy nó cắm cúi vào sách vở, bên cạnh là thầy giáo đang tận tình chỉ bảo. Cả trong thư viện, người ta cũng thấy nó luôn cầm một tập sách vở Tiếng anh dày cộp. Đôi lúc, trong những giờ phụ đạo, thầy chia sẻ cùng nó những nồi buồn, những khó khăn nó gặp phải. Dần dần,thầy không chỉ là người thầy giúp nó học mà còn là người bạn luôn lắng nghe những tâm sự của nó.Cứ như thế, với sự giúp đỡ của thầy, nỗi buồn vì sự ra đi đột ngột của bố cũng nguôi ngoai,sức học của nó được vực lên dần. Ngôi vị quán quân lại trở về trong tay nó. Kết quả ấy khiến nó vui lắm, gia đình, bạn bè của vui lây. Và một người cũng mỉm cười vì điều đó.
Cơn gió lạnh thổi qua, đưa nó về thẳng thực tại.Nó lặng lẽ ngắm phố phường sắp sang hạ.Đâu đó lấp trong tán lá xanh um, những bông phượng nở sớm đã hé màu đỏ dịu…. Nó bỗng thấy chạnh lòng, thời gian sao mà nhanh quá thế?  Mùa hè này, nó ra trường… Tiếc nuối! Đây là năm cuối nó được học thầy. Nó chợt ước mơ một mơ ước ngốc nghếch: Ước chi mình mãi bé thế này để luôn được học thầy nhỉ? Nó cười khì, nụ cười trẻ dại, cho một ước mơ cũng rất trẻ dại…
Gió vẫn thổi, bánh xe vẫn lăn, kỉ niệm vẫn ùa về, nuối tiếc vẫn đong đầy trên con đường đã mang sắc hạ… và một thứ vẫn mãi tồn tại: Hình ảnh thầy trong tim một cô trò ngốc!
Vũ Phương Hạnh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét