Càng gần ngày sang xứ lạ với số tiền ít ỏi, lòng nó càng hoang mang. Nó quyết định đi mang theo cả niềm hy vọng của mẹ, của anh chị… và cả khát khao của nó. Bạn bè nói: “Sao không ở lại, chọn cho mình một cuộc sống an nhàn, con gái mà…”
Thế nhưng, nó vẫn quyết định ra đi! Cả gia đình đã đặt trọn niềm tin vào nó. Rồi đây, nó sẽ phải một mình vật lộn với những ngổn ngang trong cuộc sống xa nhà. Vừa học vừa làm! Nó sẽ vượt qua! Phải cố gắng vượt qua! Nó không được phép thất bại! Nó sẽ lấy lại những gì người ta đã cướp khỏi tay ba nó! Thế nhưng đến cuối cuộc đời này, ai có thể trả ba lại cho nó… Ai có thể mang ba về cạnh nó, để nó được rút vào lòng ba mà nũng nịu. cho nó có cảm giác bình yên khi ngồi sau tay lái của ba, để nó thấy ấm lòng trong những đêm cùng ba xem đá bóng, để nó thấy hạnh phúc khi ngồi bên mâm cơm cùng ba mẹ…
Giờ đây thì tất cả đã theo ba về một nơi xa xăm vô định nào đó. Mà nó không biết ở đó ba có nhớ nó không, có đợi nó không, có lo khi biết nó sắp một mình đi xa hay không?
Có lẽ cuộc sống luôn là những trò đùa của số phận. Bấy lâu nay nó an phận, lặng lẽ với trái tim hầu như đã đóng băng vì những mệt mỏi, hoài nghi về cuộc sống, bạn bè…Nó rút mình trong vỏ ốc cô đơn, chỉ để tránh cho mình khỏi tổn thương thêm lần nữa! Nó bình yên và bằng lòng với cái vòng xoay cố định: đi làm và về nhà.
Thế rồi…anh xuất hiện! Một đôi kính cận, một nụ cười ấm, một câu nói hóm hỉnh, một cái chau mày… tất cả đều làm nó nhớ. Ngày ngày nó mong được gặp anh, chỉ để nhìn thấy một nụ cười… Nhưng nó biết nó nên dừng lại, nó không nên nghĩ nhiều về anh như thế…! Nó sắp đi xa. Nó vẫn nói: “Thời gian 5 năm quá dài cho một lời hẹn…”. Vậy mà tận sâu thẳm trong trái tim nó khát khao câu nói: “Anh sẽ đợi”! Lại mơ mộng, nó lại nuông chiều bản thân tưởng tưởng đến những phút giây hạnh phúc khi gần anh, để rồi khi trở về thực tại… nó nhận ra bên mình chỉ là chiếc bóng, lặng lẽ, cúi đầu…
Thời gian rồi cũng sẽ qua, rồi nó cũng sẽ ra đi, đến một vùng đất mới, bắt đầu một cuộc sống mới…Dẫu biết rằng thời gian rồi sẽ xóa nhòa tất cả, thế nhưng không lúc nào như lúc này, nó ươ´c thời gian trôi thật khẽ, để nó có thể gần mẹ lâu thêm chút nữa! Để trái tim nó khắc hình ảnh anh sâu thêm chút nữa! Để mai đây, ở phương trời xa xôi ấy, nó có chút kỷ niệm để nhớ!
Thế nhưng, tim ơi đừng run nữa. Hãy ngủ ngoan, ngủ ngoan nhé tim ơi. Để nó có thể nhẹ lòng mà ra đi, lưu luyến chỉ làm nặng bước chân người đi, trĩu lòng người ở lại… Nước mắt ơi, mi cũng đừng rơi nữa, để nó có thể tin là mình mạnh mẽ, để nó có thêm dũng khí mà đương đầu với thử thách…
Thời gian sẽ qua nhanh thôi, 5 năm…và nó sẽ trở về. Dầu biết rằng anh sẽ không đợi nó, nhưng nó vẫn ước ao ngày trở về được gặp lại anh, chỉ để nhìn thấy một nụ cười quen, để biết rằng anh đang hạnh phúc. Nó làm thế không phải vì nó cao thượng, mà vì nó biết mình đang ở vị trí nào trong trái tim anh…
Với anh nó chỉ là một con gió nhẹ, khẽ lướt qua, không đủ mạnh để tạo nên ký ức, không đủ mát và dịu êm để tạo nên lưu luyến… chỉ có nó với trái tim chân thành cầu mong anh hạnh phúc.
Và nó sẽ bình yên…bước đi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét