Thứ Sáu, 5 tháng 10, 2012

Mẹ chẳng dám ốm


Mẹ trở nên hèn nhát, ham sống sợ chết, vì mẹ chỉ cần hơi ốm chút thôi là nhiều khả năng con sẽ ốm theo mẹ, hoặc rất có thể con sẽ bị “trục xuất” về quê cho đến khi nào mẹ khỏe lại.

 
Mẹ chẳng dám ốm

Hôm ấy mẹ thấy váng đầu, hoa mắt, sau đó bị sốt trong khi bố đi làm chưa về, thấy mẹ nằm bẹp là con hoảng loạn, sợ hãi bắt mẹ đứng lên, rồi con khóc khiến mẹ thương quá song chân tay thì cứ rã rời, bải hoải, thật tội cho mẹ con mình.

Rồi đến lần con mệt, đến đón các cô giáo vẫn khen, cháu ngoan, ốm mà chỉ buồn thiu ngồi một chỗ nhìn các bạn chạy nhảy, chẳng khóc lóc mè nheo, chỉ có điều cháu kém ăn hẳn. Hôm sau thì cô gọi điện báo con bắt đầu ho, mẹ không thể bàng quan được nữa, song công việc thì vẫn bề bộn nên bố phải ở nhà trông con, hai bố con đứng ở cửa, miệng con líu lo “bai bai”, mẹ đi mà lòng trĩu buồn.

Mẹ phải cố vì công ty mẹ làm báo cáo tài chính theo tháng, không phải lúc nào thích nghỉ là nghỉ ngay được, là người có trách nhiệm với công việc và tương lai, thì không ai đành lòng là kẻ hay gây khó khăn cho đồng đội của mình. Vậy là mọi kế hoạch nghỉ cũng như phép năm mẹ đều phải có lịch trình rõ ràng, để không ảnh hưởng đến tất cả.

Con sốt nên hay khóc đêm khiến mẹ muốn kiệt sức, đành gọi điện nhờ bà xuống hộ một tay, được hai hôm, con đỡ bà phải cho con về theo, vì trở trời chị cún cũng ốm, ở quê đông người dễ xoay xở hơn. Chị cún vốn “độc chiếm” bà từ bé, thành ra chỉ khi nào chị ngủ bà mới có thể ôm hãm con được tí, bà kể, con cứ lủi thủi như biết thân biết phận, tự chơi lego, xếp hình một mình. Con có vẻ buồn bã, nhớ bố mẹ, mẹ thì cũng cồn cào ruột gan, lúc nào cũng thắc thỏm, chẳng biết con khỏi hẳn chưa, ăn được nhiều không, có chịu uống sữa... giá mẹ được ở bên con. Cảm giác lực bất tòng tâm thật là khổ sở.

Từ đó mẹ tự nhủ, sống xa nhà thì phải biết tự chăm sóc bản thân, mẹ lo xa và cấm mình không được ốm, cần quan tâm đến sức khỏe, chú ý dặn dò nhau cách ăn uống thật nề nếp, khoa học. Mẹ ăn món mình thích sau cùng để ăn thêm được chút cơm nữa, cho cơ thể đủ năng lượng, mẹ chưa nghĩ đến vấn đề đẹp mà thường nghĩ đến khỏe trước tiên. Sau đó chịu khó vận động, tập thể dục, ngủ đủ và không còn dám làm “cú đêm” với các dự án “to tát”.

Cũng vì, mẹ luôn muốn cả nhà mình ở bên nhau, mẹ được tự tay nấu nướng bữa ăn ngon lành, đủ chất cho hai bố con. Mẹ phải khỏe mạnh để có thể dắt con đi thăm thú các nơi, để chơi đùa cùng con, để có sức giải đáp những thắc mắc dễ thương của bé. Nhờ quyết tâm mà lâu lắm rồi mẹ chưa ốm, thật là may mắn, thế nên mẹ luôn mang cảm giác tất cả ai khi trở thành mẹ thì đều trở nên vỹ đại, ít nhất là đối với các con của họ.

Ka

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét