Thứ Sáu, 5 tháng 10, 2012

Nỗi nhớ cũng chỉ là vòm trời ngăn ngắt xanh


 -                                                                                                      Ví mà khi lòng em rộng quá
thì biết phải làm sao?
biết phải nói câu gì?
Nỗi nhớ cũng chỉ là vòm trời ngăn ngắt xanh
bàn tay có vươn ra cũng chẳng bao giờ chạm được
Yêu thương cũng chỉ là những đám mây không bến bờ neo đậu
cứ trôi mãi, trôi mãi giữa chốn địa đàng.
Rồi cũng có lúc muốn hét lên rằng "Em nhớ Anh!"
dẫu chỉ để âm thanh chìm vào màn đêm tịch lặng
Rồi cũng có lúc muốn khóc nấc lên
dẫu chẳng có ai bên cạnh để dỗ dành.
Giữa thành phố nhếch nhác nỗi buồn này
em vẫn dõi theo sự đi về của những chuyến bay
để tự an ủi mình rằng
sẽ có một chốn để quay về
sẽ có một bờ vai đủ rộng ôm bé bỏng vào lòng
sẽ có một giấc mơ tròn vẹn
cho những người đàn ông và những người đàn bà
vĩnh viễn không đến được cùng nhau.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét