Thứ Bảy, 6 tháng 10, 2012

Vì em là cỏ dại

Cô ngồi lặng im bên cửa sổ, ngoài trời mưa vẫn không ngừng rơi, gió rít từng hồi lạnh buốt, tạt vào người, vào mặt cô nhưng cô chẳng hề cảm thấy lạnh bởi trái tim cô vốn dĩ đã đóng băng rồi. Cô nhìn vào khoảng không, đầu óc trống rỗng. Nước mắt cô đã chẳng thể rơi, đơn giản chỉ vì cô không còn nước mắt nữa, cô không nhớ cách cô đã khóc như thế nào. Cô mong mình lại có thể khóc, có thể cười, có thể có cảm xúc bình thường như cô của 3 năm trước – nhưng dường như điều đó quá xa vời. Cô đã không còn là chính mình sau những nỗi đau mà cô phải gánh chịu. Đêm nay lại là một đêm dài với cô. Cô đã thức khuya suốt bao nhiêu đêm rồi cô cũng chẳng nhớ, cô sợ những giấc ngủ dài, sợ những giấc mơ bất chợt đến trong đêm, cuốn lấy cô vào vòng xoáy định mệnh. Nhiều lần cô giật mình thức giấc lúc nửa đêm, xung quanh chẳng có một ai. Cô độc. Lạnh lẽo. Sợ hãi. Những thứ đó bủa vây lấy cô, và rồi cô bật khóc, cô khóc nấc lên như một đứa trẻ lần đầu xa nhà. Khóc cho tan đi cái cảm giác trống vắng đến nao lòng. Nhưng dần dần, cô không còn khóc được nữa. Phải chăng cô đã quên mất bản thân mình và quên đi luôn cả những vết thương luôn cứa vào tận tim buốt nhói? Không phải, chúng vẫn luôn hiện hữu nhưng chỉ là cô đã không còn một chút cảm giác và nhận thức về những gì mà cô đã từng trải qua. Nỗi đau quá lớn, dày vò cô về cả thể xác và tâm hồn. Cách tốt nhất để vượt qua chúng là đừng đem cảm xúc vào trong suy nghĩ. Và cứ thế, những ngày sau, cô hành động và làm mọi thứ như một cỗ máy. Người ta không thấy cô cười, chỉ thấy khuôn mặt cô vẫn luôn đượm buồn và đôi mắt luôn ánh lên một cái nhìn xa xăm. Có cái gì ẩn sâu đằng sau đôi mắt đen tuyền ấy vậy? 

Hải Đan đưa hai bàn tay xoa nhẹ vào nhau. Trời đã dần trở lạnh. Tiếng chuông điện thoại reo cất lên bản nhạc không lời quen thuộc. Cô thò tay vào túi xách, rút chiếc điện thoại ra. Ở đầu dây bên kia một giọng nam trầm ấm vang lên. Cô cười nhẹ nhàng, tiếng nói cô trong trẻo như tiếng từng giọt nước rơi từ trên cao xuống, nó mỏng manh và dễ vỡ tựa thủy tinh. 
-Bác ơi, làm ơn cho cháu ghé quán cocktail phía trước nhé!
-Dạ vâng, thưa cô. Mấy giờ thì tôi quay lại đón cô được ạ?
-À, khi nào về cháu sẽ gọi điện cho bác!
-Vậy thì tôi xin phép quay xe về đón bà chủ.

Hải Đan bước vào quán cocktail cô chưa một lần đặt chân đến. Quán trang trí đơn giản, nhẹ nhàng gợi lên cảm giác thanh tịnh – cảm giác mà từ lâu rồi cô đã bỏ quên sau hàng tá công việc chồng chất mà cô phải lo. Hôm nay cô trang điểm nhẹ, mái tóc xoăn bồng bềnh cùng làn da trắng – trông cô luôn cuốn hút dù ở bất cứ nơi đâu. Cô bước vào sâu hơn bên trong, ánh mắt cô chợt dừng lại ở một bàn sát cửa sổ treo đầy giỏ phong lan cùng một chiếc chuông gió rất dễ thương. Cô mỉm cười, tiến về phía người con trai mặc chiếc áo sơ mi trắng lịch lãm cùng nụ cười rất duyên đang nhẹ vẫy tay về phía cô. 

-Xin chào! Anh đợi tôi lâu chưa vậy? – Cô nhẹ nhàng hỏi.
-Tôi cũng mới tới chưa được bao lâu. À, cô ngồi đi. Cô uống gì vậy?
-Cho tôi một ly sinh tố Tiên Thảo!
-Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên Tiên Thảo. Có loại sinh tố này ư? – Chàng trai nhìn vào menu, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
Cô lại mỉm cười.
-Tôi cũng vừa mới biết là có loại sinh tố này! Ủa, vậy anh mới tới đây lần đầu ư?
-Đúng vậy, tôi tình cờ đi ngang qua đây, thấy tên quán hay hay nên ghé vô thử.
-À vâng, vậy chúng ta vừa uống vừa bàn công chuyện luôn nhé. Thật không thích hợp khi bàn chuyện làm ăn ở một nơi đáng yêu như thế này. Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Công việc này rất quan trọng. Giá như chúng ta có thể cùng trò chuyện về một đề tài khác khi đang thưởng thức những ly cocktail hay sinh tố như thế này thì hay biết mấy!
-Vậy cô cho tôi cơ hội được mời cô tới đây lần nữa nhé?
-Cảm ơn anh, thật vinh dự cho tôi quá! 

Chàng trai lịch lãm, khuôn mặt với những đường nét hoàn hảo lai giữa hai dòng máu – Thiên Bảo và cô gái có giọng nói cuốn hút – Hải Đan cứ thế trò chuyện sôi nổi. Công việc làm ăn diễn ra suôn sẻ. 5h chiều, Thiên Bảo tạm biệt Hải Đan, không quên nhắc cô nhớ về lời đề nghị của anh. Cô vẫy tay chào anh, đôi môi khẽ nở một nụ cười. Trước lúc ra về, cô đã gọi điện cho bác Bình, tài xế của cô ra đón. 

Bác Bình mở sẵn cửa xe, cô cúi người, bước vào trong, không quên lấy tai nghe cắm vào máy nghe nhạc. Tiếng nhạc êm dịu đưa cô từ từ vào giấc ngủ. Cả ngày hôm nay cô đã rất mệt mỏi. Cô cần nghỉ ngơi. Màu trắng thanh khiết, nhẹ nhàng bỗng chốc nhuốm thành màu đỏ. Cô đã tưởng rằng màu đỏ đó là màu của sự may mắn. Cô vui mừng, cô kì vọng. Bất chợt, ngay sau đó là những giọt nước mắt lã chã tuôn rơi. Cô quỳ xuống, kiệt sức. Trên tay cô, tấm vải đỏ phấp phới tung bay. 
Hải Đan giật mình tỉnh giấc. Sắc mặt cô không được tốt lắm. Tiếng bác Bình làm cô định hình trở lại. 

-Đến nơi rồi thưa cô. Mời cô xuống xe. 
-À, dạ vâng.
-Trông cô không được khỏe lắm, có chuyện gì sao?
-À, không, cháu không sao, chỉ là hơi nhức đầu thôi bác ạ! Chắc từ sáng đến giờ cháu bận quá nên mới như vậy. Bác đừng lo!
-Vậy cô nghỉ ngơi sớm đi!

Hải Đan bước lên phòng, cô vẫn đang nghĩ về những gì mới xảy ra lúc nãy. Là thật hay mơ? Cô có cảm giác nôn nao, khó chịu. 

Thiên Bảo đánh tay đắc thắng. Kí xong bản hợp đồng này anh sẽ được thăng chức. Thật vui mừng. Bỗng dưng anh nhớ tới cô gái hồi chiều. Lật lại đống hồ sơ, một tấm hình rơi ra, có lẽ đã được chụp từ rất lâu rồi – anh bất giác mỉm cười. 
Thiên Bảo rẽ lối tìm về con đường của mười mấy năm trước, giờ nơi này cỏ đã xanh um. Một ngôi nhà hiện ra – đổ nát, tan hoang là tất cả những gì còn sót lại. Anh ngắm nhìn mọi thứ khá lâu – có cái gì đó đăm chiêu và suy tư trong đôi mắt chàng trai trẻ. Những cơn gió mát lồng lộng thổi, hoa xuyến chi nở rợp hai bên đường, những chiếc lá vàng nhẹ rơi trong gió trên con đường Thiên Bảo ra về – bỗng dưng anh cảm thấy buồn man mác, có cái gì đó anh không định hình được, xoáy sâu, nhức nhối.
Hải Đan tay cầm chồng hồ sơ xếp gọn lên tủ và khóa lại. Đã đến giờ tan ca. Vài người bạn rủ cô đi ăn cơm trưa. Sau khi ăn xong, trên đường về, hình ảnh quán cocktail nhỏ nhắn ở cuối góc đường đưa cô trở về một tuần trước đây. Cô lướt nhìn qua – áo sơ mi trắng – chuông gió – hoa, những hình ảnh ấn tượng về một chàng trai hiện ra – rất cuốn hút với nụ cười tỏa nắng. “Có duyên thì sẽ còn gặp lại” – Cô thầm nghĩ.
Thiên Bảo bận rộn với hàng tá công việc. Giờ anh đang là giám đốc của một công ty tư nhân rất có tiếng ở thành phố này – chỉ đứng sau công ty của gia đình Hải Đan. Kết quả ngày hôm nay của anh là một chặng đường phấn đấu đầy gian nan, mồ hôi và nước mắt. Nếu không có ngày ấy, có lẽ đã không có anh của hôm nay. 
Anh lắc đầu cho những hình ảnh trong quá khứ trôi đi, kí ức đau buồn thì không nên khơi gợi lại. Nhưng có một hình ảnh mà anh mãi chẳng quên. Một cô bé tóc rất dài và mượt, trên tay cầm cây kem, miệng không ngừng líu lo như chú chim chích. Dường như mọi thứ xung quanh đều im lặng để nghe giọng nói trong trẻo của cô. – Anh nở một nụ cười.
Nhà Hải Đan rất giàu có. Từ nhỏ cô đã sống trong nhung lụa. Những tháng ngày thời thơ ấu là khoảng thời gian mà cô cảm thấy vui vẻ nhất. Cha cô làm việc ở nước ngoài, rất ít khi về nước. Cuối tuần này ông sẽ về. Tin vui này đến tai Hải Đan trong một chiều lộng gió, những tia nắng như đang nhảy múa ngoài kia. Hải Đan rất vui. Cô nhớ cha rất nhiều. Cuối tuần này cả nhà sẽ cùng nhau ra ngoại ô chơi, cô muốn được như ngày còn bé. Cả gia đình sống vui vẻ bên nhau, không phải lo toan bộn bề. Nghĩ về cuộc sống của mình, cô nhớ tới mẩu chuyện mà cô mới đọc trên mạng mấy ngày trước. Cô bé đó cũng sống trong một gia đình rất giàu. Người cha cũng phải đi công tác thường xuyên, rất ít khi ở nhà, vui buồn gì cô cũng chia sẻ với mẹ. Thiếu vắng tình thương của cha, cô bé cảm thấy buồn. Trong một lần kiểm tra môn văn. Cô giáo ra đề “Hãy viết về ước mơ của em”. Bài văn của cô bé khiến ai đọc vào cũng ngạc nhiên đến sững sờ: “Em mong sao ra đình em phá sản, cả nhà cùng dắt nhau về quê. Sống trên cánh đồng, em chăn trâu thả diều, mẹ cày cấy, cha đi dạy học.” Đọc xong câu chuyện trên, Hải Đan cũng cảm thấy xót xa. Cô cũng muốn mình có một cuộc sống bình thường, cả nhà cùng nhau chung sống những tháng ngày vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng cô vẫn còn may mắn hơn cô bé kia, bởi cha Hải Đan rất yêu thương, quan tâm tới cô, dù bận việc nhưng ông vẫn thường xuyên gọi điện hỏi thăm và gửi những món quà về tặng cô.  
N
gày thứ bảy đến nhanh chóng mặt. Hải Đan và mẹ đã chuẩn bị tươm tất mọi thứ để đón cha về. Cha cô gầy và xanh xao hơn hồi trước nhiều. Công việc làm ăn vất vả khiến ông trông đậm vẻ suy tư. Hải Đan đã làm rất nhiều món mà cha thích. Mẹ cô dọn dẹp, trang trí lại căn nhà rộng thênh thang chỉ có hai mẹ con cùng chị giúp việc. Đôi khi về nhà, Hải Đan cảm thấy rất sợ, cô sợ cảm giác trống vắng đến nao lòng. Vì vậy, cô nuôi rất nhiều chim, trồng rất nhiều hoa và cây cảnh để ngôi nhà thêm phần náo nhiệt. Tối hôm đó, cả nhà nói chuyện vui vẻ, cô hỏi thăm tình hình sức khỏe của cha. Cha khen cô ngày càng trưởng thành, xinh đẹp giống mẹ và giỏi giang giống cha. Mẹ cô nhìn hai cha con nói chuyện mà thấy lòng vui khôn xiết. Chồng đi vắng, một mình bà lo lắng, chăm sóc, nuôi nấng Hải Đan. Bà yêu chồng, thương con như bất cứ người phụ nữ làm mẹ nào trên thế gian này. Thêm vào đó, bà còn rất đảm đang, tháo vát. Bà luôn mong gia đình mình mãi như thế này. 
Hải Đan ríu rít bên cha như ngày còn nhỏ. Cô tâm sự, kể lể mọi thứ cho cha nghe. Cha cô nói, không bao lâu nữa, cha sẽ không phải đi công tác xa nữa. Ngày nào cũng ở nhà thưởng thức những món ngon mà mẹ con cô nấu. Cô vui quá, vui ơi là vui.
Chủ nhật, bác Bình được nghỉ, vì cha cô đã hứa sẽ lái xe đưa cả nhà ra ngoại ô chơi. Hai mẹ con chuẩn bị rất nhiều thứ. Trên đường đi, cả gia đình cùng trò chuyện sôi nổi. Cô cứ nghĩ mình sẽ mãi sống trong cảm giác hạnh phúc này. Nhưng…

vi-em-la-co-dai
Tin đó như sét đánh bên tai Thiên Bảo. Anh ngừng toàn bộ mọi công việc lại để đến bên cô. Cô vẫn chưa thực hiện lời hứa với anh và anh cũng chưa cho cô thấy mình đã thực hiện lời hứa với cô như thế nào cơ mà!
Hải Đan đã mê mệt rất nhiều ngày rồi. Những hình ảnh mơ hồ cứ hiện ra trong giấc ngủ của cô. Cô cảm thấy buốt nhói, tim đau như hàng ngàn vết kim đâm vào, rỉ máu… Cô nửa tỉnh nửa mê. Áo trắng – chiếc khăn choàng đỏ thẫm – là những gì cứ lặp đi lặp lại mãi trong trí óc cô. Hai tháng, rồi ba tháng… Cô dần lấy lại được ý thức. Đầu cô đau kinh khủng. Cô không biết đã xảy ra những chuyện gì. Tất cả những gì cô thấy bây giờ là có một người nào đó, gần gũi nhưng cũng rất xa lạ vẫn ngày đêm chăm sóc cho cô. Người ấy đọc cho cô nghe những mẩu chuyện, liên tục gọi cô là cái gì đó, Cỏ Xanh, không, không phải, Cỏ Dại… Anh nói rất nhiều, kể rất nhiều, và hình như anh cũng đã khóc nhiều. Nhưng người ấy là ai? Còn cha mẹ cô đâu? Sao họ không ở đây?

-Cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi đấy ư? – Trong giọng nói của chàng trai toát lên vẻ vui mừng quá đỗi. Anh cầm tay cô, nhìn thật sâu vào đôi mắt cô. Giọng anh như bóp nghẹn lại.
-Em có biết anh đã lo lắng đến mức nào không? Sao em ngủ lâu quá vậy? Em tỉnh lại là tốt rồi… 
-Ơ… – Cô nhìn vào chàng trai cứ huyên thuyên không dứt. Thế này là thế nào? Cô không hiểu gì cả…

Những ngày sau đó, người ta vẫn chỉ thấy một chàng trai mặc chiếc áo sơ mi trắng đến chăm sóc cho cô, lo lắng cho cô còn hơn cả gia đình. Anh không ăn, không ngủ, luôn túc trực bên cô, canh từng giấc ngủ, nói với cô rất rất nhiều… Ai nhìn vào cũng thấy thương cảm và khâm phục cho ý chí cũng như nghị lực của chàng trai trẻ. Phải, anh không muốn mất Hải Đan… Trước kia và bây giờ, vị trí của cô trong trái tim anh chẳng bao giờ thay đổi…
Buổi chiều anh dắt cô đi dạo. Tâm sự với cô nhiều, cốt làm cho cô vui, anh tuyệt nhiên không đả động đến chuyện gia đình cô. Giờ cô cần anh, cần những bó hoa hàng ngày anh tự tay hái, giỏ trái cây mà anh mua, những lời nói đầy yêu thương từ tận đáy lòng… 
Hải Đan rất cảm động, cô không nhớ chuyện gì đã xảy ra, cô không biết mình đã như thế này bao lâu rồi. Cô cũng không biết rút cục mình là ai. Phải, sau vụ tai nạn đó, Hải Đan đã quên đi mảng kí ức đau buồn. Quên đi thì sẽ tốt hơn là nhớ. Như vậy mới là điều tốt đối với cô… 
Những tình cảm của chàng trai áo sơ mi trắng dành cho cô làm cho cô dần nhận ra. Mình cần anh ấy – cô thoáng nghĩ – nhưng cô cũng cảm thấy nợ anh rất nhiều. Đã 9 tháng trôi qua, giờ đây Hải Đan đã xuất viện. Vết thương của cô đã lành nhưng cô vẫn chưa thể nhớ được đã xảy ra chuyện gì. Tất cả đọng lại trong đầu cô chỉ có hai màu: đỏ và trắng. Đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô cũng muốn biết nhưng cơn đau đầu luôn hành hạ cô mỗi khi cô cố nhớ lại. Như thế này có lẽ sẽ tốt hơn ư?
Thiên Bảo nhìn ra ban công, những tia nắng buổi chiều yếu ớt hắt qua khung cửa sổ, ánh lên mái tóc đen của anh. Đôi mắt đăm chiêu, anh đang nghĩ về cái gì?

-Xin chào! Em mới chuyển đến đây! Em tên là Cỏ Dại! Còn anh?
-Chào! – Bảo nói một cách cộc lốc. Anh chẳng thích chơi với con gái. Chỉ biết mít ướt, hở ra là mách mẹ.
-Sao em hỏi mà anh không trả lời?
-Không thích trả lời!
-Trả lời đi mà, đi mà… Cô bé tóc dài, làn da trắng, khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương không ngừng vòi vĩnh… 
-Uh. Cứ gọi tôi là Kei. Mẹ cũng hay gọi tôi vậy. – Con gái thật phiền phức.
-“Cây” ư? Tên anh hay nhỉ? Mẹ bảo em là Cỏ Dại vì em khá bướng bỉnh, như cỏ ý, nhổ mãi mà vẫn còn, mọc lên xanh um và tươi tốt. Vậy vì sao anh lại là “Cây”?

Thiên Bảo nghĩ, nếu mình không trả lời, con bé này sẽ vòi vĩnh đến tối mất.

-Vì tôi mang trong mình hai dòng máu. Với lại tên tôi là Kei, chứ không phải đọc là “Cờ ây cây” hiểu không? 

Nói rồi anh quay bước vào trong. Giọng Hải Đan còn líu ríu đằng sau:

-Tên anh hay nhỉ, em là Cỏ, anh là Cây… Cỏ Cây, Cỏ Cây… 

Hải Đan cười thật tươi, mái tóc dài tung bay trong gió, miệng không ngừng lặp đi lặp lại cái tên “Kei”.
Kể từ ngày xuất hiện con nhóc đó, Thiên Bảo không còn được yên thân. Nó vòi vĩnh đủ kiều, nhưng phải công nhận rất dễ thương… Trong suy nghĩ của thằng nhóc sáu, bảy tuổi lúc đó có một cái gì đó thay đổi. Vì cô bé ấy rất đặc biệt. Từ khi có cô nhóc, anh có thêm một người chơi những trò mà chỉ con trai mới chơi. Kei chơi gì, Cỏ chơi cái đó… Hai đứa trẻ cứ thế thân thiết nhau theo thời gian. 

-Anh “Cây” này, anh hứa với Cỏ một điều được không? Ý quên, hai chứ, nhá anh…
-Em phải nói điều gì thì anh mới hứa được chứ.

Hải Đan thì thầm vào tai Thiên Bảo.

-Uhm. Anh hứa…

Nhưng lời hứa ấy chưa kịp thực hiện thì Kei đã ra đi. Một mình Cỏ ở lại, buồn ơi là buồn. Cỏ hay nhìn sang nhà anh Kei, chờ đợi. Cô bé cũng hay chạy ra dòng sông vào dịp sinh nhật, chờ những lọ thủy tinh trôi theo dòng nước trong vắt. Rồi cô ngửa mặt lên trời, chờ những cánh hoa bồ công anh phấp phới tung bay. Nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Cô cảm thấy ghét Kei, ghét người đã nỡ bỏ cô mà đi. Cô không cần những món đồ chơi với Kei nữa. Cỏ bỏ đi tất cả mọi thứ liên quan đến Kei. Cô bé tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ để cho hình ảnh Kei trong kí ức nữa. Kei cứ thế bước ra khỏi cuộc đời Cỏ như chưa bao giờ tồn tại. Và Cỏ cũng đã quen với cảm giác không có Kei ở bên….

-Cha, tại sao chúng ta phải chuyển đi… Con không hiểu.
-Bây giờ con chưa hiểu đâu. Nhà chúng ta xảy ra một số chuyện. Chúng ta không còn như trước kia nữa. Mọi thứ đã thay đổi rồi. Rồi con cũng sẽ quen với cuộc sống này, dù nó có khó khăn vất vả nhưng con cũng đừng nản lòng.
Thiên Bảo kìm lòng để không rơi nước mắt. Hình ảnh của mười mấy năm trước hiện về. Mẹ anh qua đời vì bệnh nặng, bà đã rất vất vả để nuôi anh, làm thuê làm mướn, sống tạm bợ, lay lắt qua ngày. Anh thương bà ghê gớm. Những hôm đau ốm, trái gió trở trời, không người chăm sóc, anh thì còn quá nhỏ để làm chỗ dựa cho bà. Cha đã bỏ đi. Anh không biết ông đi đâu. Ông chỉ dặn anh thay ông quan tâm tới mẹ. Rồi khi nào xong việc ông sẽ trở về. Ngày mẹ mất, Thiên Bảo chỉ nhận được một lá thư từ cha. Anh biết cha không bỏ rơi anh, ông vẫn thương yêu gia đình… Nhưng sao ông không quay về? Anh cần cha… 
Từ đó Thiên Bảo sống một mình, làm thuê làm mướn, anh học từ trường đời, học từ tất cả những gì ngoài xã hội. Anh thông minh, lanh lẹn và tháo vác. Anh làm hết việc này đến việc khác. Và rồi sau nhiều tháng ngày từ một nhân viên quèn của một công ty, anh đã leo lên đến chức giám đốc điều hành. Công việc bộn bề là vậy nhưng anh vẫn mãi không quên lời hứa ngày xưa. Anh làm việc ở công ty này cũng là muốn quay về để gặp Hải Đan. Cô có thể quên nhưng anh thì sẽ mãi chẳng bao giờ quên cô. Và hiện giờ cô cần anh hơn bất cứ ai trên đời, cô đã mất tất cả, cô chẳng còn gì… Anh thuê giùm cô một căn nhà chung cư gần nơi anh ở. Ngày ngày anh ghé thăm và chuyện trò cùng cô.
Hải Đan một mình sống trong căn phòng khá rộng. Mặc dù không nhớ đã xảy ra chuyện gì nhưng cô cảm thấy rất hạnh phúc vì có một người yêu thương và quan tâm chăm sóc cho cô như Thiên Bảo. Anh dẫn cô đến quán cocktail quen thuộc, và vẫn luôn là sinh tố Tiên Thảo. Tình cảm của Thiên Bảo dành cho cô khiến cô thực sự cảm kích. Anh là tất cả trong cô.
Thiên Bảo đang điều tra xem chuyện gì xảy ra với gia đình Hải Đan. Công ty của gia đình Hải Đan giờ đây đã thuộc về một người khác. Và người đó với Hải Đan cũng như với Thiên Bảo không có gì xa lạ. Là cha anh và cũng là… tài xế của gia đình Hải Đan. 
Càng điều tra anh càng phát hiện ra những điều mà đáng lẽ anh không nên biết thì hơn. Cái chết của cha mẹ Hải Đan có liên quan đến cha anh. Trước đây, nhà Thiên Bảo rất giàu có. Nhưng bỗng dưng một ngày, gia đình anh không còn gì cả. Toàn bộ công ty đã rơi vào tay người khác. Sau khi tìm hiểu. Cha anh biết được rằng, chính cha của Hải Đan là người đã làm cho gia đình anh phá sản. Cha Hải Đan đã ngấm ngầm mua lại công ty của gia đình Thiên Bảo. Không những vậy, ông còn dùng một số thủ đoạn để gia đình Thiên Bảo mất tất cả, phải chuyển đi nơi khác, sống những tháng ngày cực khổ. Và 2 năm trước, cha anh xin làm tài xế cho nhà Hải Đan cũng là để tìm hiểu và tiếp cận với gia đình cô, nhằm lấy lại những gì đã mất. 
Tai nạn hôm đó xảy ra vì thắng xe bị hỏng. Chiếc ô tô đâm thẳng vào hàng rào bên đường. Cửa xe bật mở. Đôi mắt Hải Đan chỉ kịp nhìn thấy màu áo trắng mẹ đang mặc nhuốm màu đỏ thẫm. Tay cô với lấy chiếc khăn choàng cổ của mẹ, người cô đau rát. Cô cầm chặt chiếc khăn quàng đẫm máu và rồi ngất đi. Màu đỏ của máu và màu trắng tang thương. Tất cả xảy ra như một sự tình cờ, ngẫu nhiên. Và đó là định mệnh.
Thiên Bảo ngõ ngàng, anh thực sự không biết phải làm thế nào. Anh phải làm gì đây? Anh lo sợ một ngày nào đó Hải Đan sẽ biết tất cả. Và cái ngày đó đến nhanh hơn anh nghĩ.

Hải Đan đã trải qua một giấc mơ kinh hoàng. Máu. Kí ức. Tất cả hiện hữu, sắc nét. Và rồi cô nhớ lại – tất cả. Đau khổ. Sợ hãi. Hoang mang. Cô quay về nhà. Không còn gì cả. Không còn gì. Cha mẹ cô đã qua đời, công ty đã rơi vào tay người khác. Cô thực sự mất hết rồi sao? Cô gục ngã. Không, cô vẫn còn có Thiên Bảo cơ mà!
Cô đi tìm anh. Gặp anh. Cô òa khóc nức nở. 
Một cảm giác khó thở đè nén nơi ngực Thiên Bảo. Anh hiểu, anh sắp mất cô rồi!
Hải Đan bị bệnh trầm cảm. Cô như người mất hồn. Thiên Bảo vẫn bên cạnh chăm sóc cô, vẫn ân cần, dịu dàng và chu đáo như trước đây. Vẫn luôn là anh, người đưa cô ra khỏi màn đêm đen tối. Mỗi khi cô quỵ ngã, anh luôn động viên: “Em là Cỏ Dại mà! Dù thế nào, Cỏ Dại vẫn luôn có sức sống mãnh liệt. Chẳng phải em đã nói với anh như thế sao?”
Lần đầu tiên sau khi hồi phục kí ức, Hải Đan nhớ tới cái tên Cỏ Dại. Cô nhìn anh, nhìn thật sâu vào đôi mắt đen láy ấy. – Thì ra anh là Kei ư? Cô không biết nên cư xử như thế nào với anh nữa. Từ lâu cô đã gạt ra khỏi kí ức hình ảnh của Kei. Giờ anh lại quay về, xuất hiện trong cuộc đời cô. Cô sợ cô lại mất anh như ngày còn bé. 
Thời gian có thể chữa lành mọi vết thương nhưng không thể giấu đi được sự thật. Cuối cùng Hải Đan cũng biết rằng bác Bình – cha của Thiên Bảo là người đã khiến cô trở nên thế này. Cô đau khổ tột độ. Liệu cô có thể tiếp tục yêu anh – con của người đã gây ra bao đau khổ cho cô thế này không?
Lần này, người ra đi không phải là anh mà sẽ là cô. Cô quyết định rời khỏi. Cô sẽ tránh xa nơi này. Với cô, đau khổ thế là đủ rồi. Cô không còn khả năng chịu đựng được nữa. Hãy cho cô một con đường, ai đó hãy nói với cô, cô nên làm gì ngay lúc này… Hạnh phúc mà cô ước ao giờ đã tan như bọt bong bóng xà phòng. Lúc cô sắp với tay được hạnh phúc thì hạnh phúc lại mãi mãi ra đi… Đau khổ chồng chất đau khổ… những người mà cô yêu thương rồi cũng lần lượt bỏ cô mà đi…

***

Hải Đan tra chìa khóa vào ổ. Tiếng cửa mở vang lên một thanh âm nghe lạnh cả người. Nhưng thế vẫn chưa lạnh lẽo bằng cảm giác đang ngự trị trong con người cô. Cuộc sống thăng trầm, bao đau khổ. 3 năm rồi còn gì. Cô đã tạm thời thoát ra khỏi cái bóng của quá khứ. Nhưng cô cũng chẳng còn là cô. Cô thay đổi thật sự. Cô xin được việc làm mới, cô như cỗ máy, cô vô cảm, cô lạnh lùng. 
 
Và cuối cùng, cô cũng không thể tiếp tục chịu đựng được nỗi sợ hãi cứ quấn chặt lấy bản thân. Cô phải tự tìm cho mình một lối thoát. Mỗi lần nghĩ tới anh, cô có cảm giác mình đang rơi nước mắt nhưng đọng lại ở đôi mắt ấy chỉ là cái nhìn vô hồn, cô đâu còn giọt nước mắt nào nữa để rơi. Cô đã quá yêu anh, cô thực sự cần anh hơn mọi thứ trên đời. Nhưng cô lại không khỏi chạnh lòng khi nghĩ về gia đình. Lòng dạ rối bời. Cô vẫn có thể gặp lại anh đúng không?
Thiên Bảo biết sớm muộn mình cũng sẽ mất Hải Đan. Anh chỉ không ngờ là nhanh đến vậy. Anh vẫn luôn đi tìm cô, tìm trong những con đường, tìm trong những cơn gió, trong những cánh hoa, tìm cô từ mùi của cỏ dại, tìm cô từ mùa xuân tới mùa đông, tìm cô mọi lúc, mọi nơi…
3 năm. Anh vẫn chưa nguôi nhớ cô.
Hải Đan biết mình nên làm gì ngay lúc này. Cô phải đối mặt với mọi chuyện. Tay cầm chặt vé tàu. Cô lắc lắc đầu cho những hình ảnh đau buồn trôi qua. Quá khứ hãy lắng sâu, cô không thể mãi nghĩ về những đau buồn mà quên đi tương lai phía trước. Cô còn rất nhiều điều phải làm. Cô sẽ đi tìm lại trong những con đường bụi phủ mờ lãng quên màu áo trắng ngày xưa anh thường hay mặc… Tìm lại mùi hương của ly sinh tố Tiên Thảo, phải Cỏ Dại bây giờ đã là không còn là Cỏ Dại nữa, phải gọi cô là Cỏ Tiên rồi mới đúng…
“Vì em là Cỏ Dại, mạnh mẽ nhưng Cỏ sẽ chẳng thế nào sống được nếu thiếu mặt đất. Và vì anh là mặt đất của em – em sẽ quay về!”

***

Thiên Bảo quay lại bến sông năm xưa. Hôm nay là sinh nhật Hải Đan. Anh nhặt những cánh hoa đang nhẹ nhàng trôi theo dòng nước, một cơn mưa lất phất bất chợt đến làm anh nhớ Hải Đan da diết – cô rất thích mưa. 
Tay cầm lọ điều ước, Thiên Bảo thả xuống dòng nước – đây là điều thứ nhất mà anh hứa với Hải Đan.Và lời hứa thứ hai…
-Hải Đan, sao em vẫn chưa quay trở về? Anh chờ em đã rất lâu… Anh cũng đã thực hiện lời hứa với em rồi… Cánh đồng hoa bồ công anh bây giờ đã nở đẹp hơn bao giờ hết… Em nói em thích hoa bồ công anh vì những cánh hoa bay trong gió sẽ mang theo ước mơ của em, đúng không? Vậy tại sao khi anh trồng cả cánh đồng hoa rồi, em vẫn rời xa anh?
-Vì em sợ sẽ phải đối diện với anh... 
Tiếng nói trong trẻo như tiếng phong linh ấy vang lên giữa bầu không gian tĩnh mịch. Một làn gió ùa tới, đồng loạt hàng ngàn cánh hoa bồ công anh khẽ nghiêng mình rồi nhẹ nhàng vút bay… Màu trắng của những bông hoa hòa cùng màu trắng của chiếc váy mà Hải Đan mặc, trong sáng, thanh khiết tựa thiên thần.
Thiên Bảo chạy thật nhanh đến ôm chầm lấy Hải Đan. Anh đang nằm mơ có phải không??? 
Đằng xa những cánh hoa bồ công anh đang mải miết bay theo cánh chim trời, cả một vùng trời ngập tràn sắc hoa bồ công anh…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét