Cô sẽ cố gắng tìm thấy anh ngồi ở ghế đá phía bên kia bờ hồ, ngay trước bưu điện, vì đó là chỗ ưa thích của anh.
Đã hai tháng kể từ ngày cô quyết định rời xa anh. Có gì đó chông chênh, hoang mang và mơ hồ lắm. Nhưng có lẽ, cô vẫn nhớ và yêu anh thật nhiều. Cô vẫn lang thang không biết bao nhiêu lần vào facebook của anh chỉ để đọc những dòng tâm trạng anh vừa cập nhật, những comment, những xúc cảm, những cuộc nói chuyện của anh với bạn bè.
Có đôi khi là những bức ảnh anh chụp với người con gái khác, vài ba lần là một câu chuyện gì đó thật vui trong ngày và nhiều lần là những dòng cảm xúc xa xôi anh gửi vào một miền ký ức nào đó khiến cô nhói lòng. Thực tế, nó có dành cho cô hay không, cô cũng không biết nữa...
***
Một ngày mùa đông thật đẹp! Gió khô khan và lạnh lẽo. Cô lại lang thang facebook và add vô một tên nào đó học cùng trường cấp ba, đơn giản vì có nhiều bạn chung. Bắt đầu bằng những cuộc trò chuyện trên yahoo, cô hiểu nhiều về anh, về chuyện tình cảm của anh với một cô bé khác. Anh đơn giản, nhẹ nhàng và tình cảm đến độ khiến cô sẽ cảm thấy thật có lỗi nếu như không làm gì đó giúp anh quên đi quá khứ của cái thời học trò ngây thơ ấy. Cô quan tâm anh nhiều hơn, giúp đỡ anh nhiều hơn... và để rồi cái thói yêu thương người khác không chút toan tính của cô gái Cự Giải lại khiến cô yêu anh từ lúc nào không hay.
Đó là những đêm thao thức không ngủ chỉ vì một cái nắm tay rất khẽ ấy, là những khoảnh khắc tự cười một mình chỉ bởi một câu bông đùa nào đó nơi anh, là những chiều bờ hồ ngọt ngào bên chiếc xe đạp, bên ghế đá, bên những con phố cổ vừa quen, vừa lạ, bên những câu chuyện không đầu không cuối và bên anh. Cô yêu anh, anh cũng thế và họ yêu nhau.
Anh vẫn rất đơn giản, nhẹ nhàng và tình cảm trao cho cô nụ hôn đầu đời, những cái siết tay ngọt ngào và những cái ôm đến ngộp thở. Mặc dù vậy, cô biết rằng có rất nhiều điều từng trải qua mà anh không hề muốn chia sẻ với cô về người con gái ấy. Chính bởi lẽ đó, cô luôn cho mình cái quyền sống trong quá khứ của chính mình, không cho phép ai chạm vào nó, kể cả anh. Quá khứ trong cô không hề tồn tại một chút tổn thương tình cảm với bất ký một chàng trai nào, thế nên những lúc buồn nhất là những lúc cô hoài niệm về miền quá khứ êm đẹp ấy. Cô thích đứng trước gió, đi bộ trong mưa, ngửa mặt lên trời để mặc gió và mưa táp vào mặt, để mặc cho những dòng cảm xúc hiện tại trôi tuột về nơi miền ký ức mong mạnh ấy.
Cái thuở ban đầu đầy đam mê cứ thế trôi đi. Anh dường như không còn quan tâm nhiều đến cô nữa. Anh dối cô nhiều điều. Anh không thích người khác biết được mối quan hệ giữa hai người. Anh yêu đá cầu, yêu Olympia hơn yêu cô. Không còn những tin nhắn nhắc nhở cô ngủ sớm và giữ gìn sức khỏe như mọi lần nữa. Có khi cô nhắn tin, anh cũng chẳng buồn trả lời. Những điều cô thực sự rất sợ cuối cùng cũng đã đến.
Cô biết mà! Hạnh phúc, yêu thương thật ra rất mong manh. Chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng đủ sức cuốn trôi đi tất cả, thậm chí còn khiến mọi thứ như chưa từng được sinh ra và tồn tại. Cuộc sống là thế đấy. Cô chấp nhận và quyết định buông tay anh. Cô muốn giữ anh như gìn giữ quá khứ của một thời tuổi thơ êm đềm bên nội, bên những ngày mùa yêu thương nơi quê nhà.
Con trai Sư Tử là thế đấy. Anh có lòng tự trọng của anh. Anh không níu kéo, cũng không hỏi thăm cô sau khi chia tay. Có lẽ yêu thương trong anh chưa đầy để trở thành một thói quen và chưa đủ để thắng nổi cái lý trí quá ư mạnh mẽ ấy. Những ngày sau đó thật dài đối với cô. Những giờ học hành, ăn chơi, rồi tình nguyện cũng chẳng đủ sức để cô không khỏi chạnh lòng khi bắt gặp một đôi tình nhân nào đó tay trong tay trên phố.
Một chút tổn thương nơi gia đình cũng khiến cô nức nở và muốn dựa vào bờ vai một ai đó. Đối mặt với màn đêm là những giờ phút chông chênh khó tả. Đôi lần, cô vẫn giật mình vì những tin nhắn cứ ngỡ là của anh. Chỉ có điều, cô chưa bao giờ khóc mỗi lần chia tay nhau hay mỗi lần nhớ về những yêu thương mà anh đã dành cho cô. Không thể hiểu được. Có lẽ nếu cô khóc, những ký ức ngọt ngào nơi anh sẽ tan biến ra hàng ngàn mảnh vụn, để rồi làm xước trái tim cô, giống như cảm xúc của những ngày không có anh bên cạnh.
***
Cô vẫn giữ cho mình riêng một thói quen: Chiều bờ hồ với kem Tràng Tiền, ngồi bên phía đối diện với bưu điện Hà Nội và ngắm toàn cảnh hồ Gươm. Có gì đó yêu thương lắm! Bởi ở đó, cô có thể ngắm nhìn dòng nước trôi, có thể đong đưa đôi bàn chân xuống hồ, có thể ngắm mặt trăng ngày rằm tròn vành vạnh sau cái đồng hồ cũng tròn không kém. Cô có thể bao quát hết cả không gian xung quanh hồ, nhìn trọn tháp rùa, thưởng thức những chùm bằng lăng tím mộng mơ ngay bên cạnh. Cô còn có thể nhìn lên mấy tòa nhà sang trọng ở phía xa rồi mặc sức tưởng tượng về những dự định tuyệt vời cho tương lai.
Có khi cô còn thấy cả những cơn gió nhẹ nhàng tràn trên mặt hồ rồi ùa vào lồng ngực. Và có thể lắm chứ, cô sẽ cố gắng tìm thấy anh ngồi ở ghế đá phía bên kia bờ hồ, ngay trước bưu điện, vì đó là chỗ ưa thích của anh mà. Anh sẽ vẫy tay ra hiệu với cô rằng: "Chúng mình gặp nhau ở cầu Thê Húc nhé, chịu không?" dù biết rằng nếu gặp nhau ở đó, cô sẽ phải đi gấp đôi quãng đường...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét