Thứ Tư, 4 tháng 7, 2012

Xin em đừng kiêu hãnh


Chưa bao giờ Nàng kể với tình mới về Anh. Nàng cố gắng chối bỏ kí ức ấy bằng mọi giá. Nàng ước Anh chưa bao giờ bước chân vào cuộc đời Nàng.
Nàng

Không có điểm nào hấp dẫn cả. Đúng là chẳng có gì đáng để yêu cả.

Nàng lặp đi lặp lại như thế khi xoay qua xoay lại mấy vòng trước tấm gương lớn trong phòng. Đúng là thân hình nàng chẳng có gì hấp dẫn thật, người thì cao lêu nghêu nhưng chẳng cân đối, chỗ cần to thì lại bé chỗ bé thì lại to quá cỡ. Nhưng bù lại nàng có một khuôn mặt với vẻ đẹp thuần khiết, với làn da trắng ngần mịn màng, cái mũi nhỏ vút cao thanh thoát, đôi môi mọng đỏ tràn đầy sức sống và điều đặt biệt nhất và cũng là điều làm nàng tự hào nhất về mình đó chính là đôi mắt. Mắt nàng không quá to, không quá đen nhưng lại toát lên một vẻ đượm buồn, lúc nào cũng ướt át và trông như sắp khóc. Nó làm nàng thêm mong manh và dễ vỡ. Anh đã nhiều lần nhìn thật lâu vào đôi mắt ấy và thở dài: Đôi mắt này đa tình lắm đây.

- Đa tình ư? Đa tình thì mới yêu anh đấy.

- Nhưng chỉ đã tình với anh thôi nhé!

- Không biết, đời ai biết trước được điều gì đâu.

Đúng. Đời không ai biết trước được điều gì! Nàng cũng không ngờ mình có ngày này…

Một đêm không ngủ được, Nàng lôi lần lượt những tấm ảnh cũ được giấu trong những tập tin bí mật trong máy tính ra ngắm, từng tấm từng tấm một, thỉnh thoảng dừng lại vài giây trước một tấm đặc biệt nào đấy. Mỗi tập tin được đặt tên và sắp xếp theo trình tự thời gian. Bắt đầu là vào một ngày đầu tháng 6 của một năm nào đó và kết thúc là vào một ngày cách đây 7 tháng. 

Một tiếng BUZZ mạnh rung chuyển cửa sổ chat, nàng như bừng tỉnh.

Tình mới: Em chưa ngủ à? Anh thấy nick em vẫn còn sáng.

Nàng: Em vẫn chưa buồn ngủ.

Tình mới: Có chuyện gì à? Hay là nhớ anh? Nói thật đi nhóc?

Nàng: Không có. Em thèm nhớ anh chắc. Em đi ngủ đây.

Nàng out ngay sau đó một phút.

Màn hình máy tính bên kia, tình mới há hốc mồm, gãi đầu rối tung lên, vừa out nick vừa lầm bẩm: Đồ vô tâm!

Anh

Anh là một nhiếp ảnh gia có tài, sở trường của anh là chụp chân dung. Một ngày cuối tuần nắng đẹp. Anh xách máy ảnh chạy lòng vòng khu nhà thờ Đức Bà. Trong một ngày như thế này từ cảnh vật đến con người đều trở nên sống động và căng tràn nhựa sống. Anh đang say sưa ghi lại hình ảnh chú ong đang chăm chú hút mật trên nhụy hoa thì một bóng một người con gái vô tình lướt qua giữa khung hình. Tim Anh bắt đầu loạn nhịp, Anh đinh ninh đó chính là Nàng nhưng lòng kiêu hãnh không cho Anh chạy về phía đó. Chờ Nàng đi xa một đoạn, Anh lặng lẽ bước theo và giả vờ ngó nghiêng như đang tìm đường khi Nàng bất chợt quay lại. Nàng đi chậm dần chậm dần rồi quyết định vẫy một chiếc taxi.

Anh phân vân: Gọi nàng và chúng ta sẽ gặp nhau. Lần đầu tiên sau 7 tháng Nàng đột ngột bốc hơi khỏi cuộc đời mình hay tảng lờ và cố nghĩ rằng mình đã nhầm người. Bây giờ hoặc không bao giờ nữa. Anh không biết rằng trong vô thức, Anh đang với tay ra phía trước sắp gọi tên Nàng thành tiếng.

Một cánh tay mạnh mẽ đặt lên vai Anh. Giật mình, Anh quay lại.

- Anh làm gì mà bám theo bạn gái tôi?

- Tôi… Có bám theo ai đâu?

Anh chàng cao to, da rám nắng hất hàm về phía chiếc taxi vừa chuyển bánh – Là cô ấy đấy!

- Đó… đó là bạn gái anh sao? Vậy thì tôi nhìn nhầm người rồi.

Anh ném cho gã trai cao to ấy một nụ cười nhạt rồi quay lưng bước đi. Gã trai đứng đó thêm một lúc như để chắc chắn rằng anh đã đi xa và không thể bám đuôi cô gái thêm lần nữa.

Anh đi mà như đang chạy, thở dốc và bước từng bước dài. Anh đang trốn chạy cái gì đây? Gã trai đó? Cô? Hay là một sự thật khô khốc nào đang bày ra trước mắt? Anh đã nhìn nhầm thật sao? Anh nhìn nhầm, phải rồi, không thể nào như thế được. Anh không thể nào chịu nổi khi nghĩ đó chính là bạn trai của Nàng – người đã một thời ấm lạnh đều chỉ biết có Anh.

Tình mới

- Người bám theo em sáng nay trên phố là ai thế?

Nàng nhún vai:

- Em không biết.

- Thật không? – Tình mới hồ nghi.

- Lúc nào anh cũng không tin em – Nàng nhấn chìm anh trong cặp mắt đầy nước của mình.

- Thôi được rồi. Anh tin em. Nhưng cho anh hỏi em thêm một điều được không?

- Gì hả?

- Tại sao lúc đó em không lên taxi ngay như vậy chẳng phải có thể đã cắt đuôi được hắn sao? Em kêu anh đến dằn mặt anh ta để làm gì?

- Em thích hù cho hắn ta sợ một phen, lần sau bỏ cái tật ấy đi.

Tình mới nhún vai.

- Anh sợ em.

Tình mới vừa nói vừa mở tủ lạnh lấy ra lon Ken.

- Em uống một chút chứ?

- Em phải về. 

- Một chút thôi, ở với anh em không thấy thoải mái sao?

Tình mới áp chặt môi anh vào tai cô, thở nhè nhẹ, nồng nồng mùi bia sượt qua tai cô, chạy xuống gáy và rần rần cả sống lưng. Khẽ rùng mình. Nàng đưa tay, đẩy anh ra. Cầm lấy túi, Nàng bước nhanh ra cửa trước cặp mắt ngỡ ngàng của anh. Nàng đi nhanh đến nỗi làm anh có cảm giác như thể đang rũ bỏ một điều gì đó, điều đó có thể là anh chăng. Vì sao chứ? Rốt cuộc cô ấy có yêu mình không? Sự tự ái ngập ngụa dâng lên trong lòng, anh chạy theo nắm lấy cánh tay Nàng, giằng mạnh. Đôi mày đẹp của Nàng hơi nhíu lại, Nàng khẽ run lên.

Họ hôn nhau. Tình mới thì thào vào tai Nàng: Anh yêu em nhiều lắm!

Nàng lặng im.

Không gian đen kịt xung quanh như một khối sắt đang đè nặng lên tim tình mới. Anh đang chờ Nàng đáp lại, một câu, là câu gì cũng được, nhưng tuyệt nhiên, chờ mãi chỉ có thinh lặng trả lời anh.

Nàng cúi xuống. 

Rồi bất giác vùng ra khỏi vòng tay tình mới. Nàng qua hết bậc thang này, đến bậc thang khác của khu chung cư, Nàng cứ chạy như thế, chạy mãi chạy mãi cho đến lúc một chiếc ô tô rọi đèn thẳng vào mặt. 


Chói lòa.

Ngưng đọng.

Nàng nằm bất động.

***

Hồ sơ bệnh án

Tình hình bệnh nhân: Chuẩn đoán – Mất trí tạm thời.

Nàng nằm trên giường bệnh, đôi đồng tử vô hồn giãn nở hết mức.

- Em ăn chút gì nhé! 

Im lặng.

- Hôm nay em thấy trong người thế nào?

Im lặng.

- Em không khỏe ở đâu à?

Im lặng.

Nàng nằm đó, không nói năng, không cảm xúc mặc dù nàng biết có một người con trai vẫn hàng ngày đến thăm nàng vào đúng 5 giờ chiều và ra về vào 9 giờ tối, hỏi han nàng mọi điều, vỗ về âu yếm và nhẫn nại bên nàng. Nàng thấy con người ấy tuy gần gũi trước mắt nhưng lại xa xăm, vô định khôn chừng. Nàng muốn gọi người đó một tiếng mà cũng không biết gọi là gì, muốn nói với người đó vài câu chuyện nhưng cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Nàng lạnh lùng quay đi.

Nàng xuất viện. Anh chàng nọ vẫn thường xuyên đến nhà thăm hỏi nhưng Nàng không mảy may động lòng, có vài lần Nàng thử nới chuyện với anh nhưng chỉ được vài phút nàng lại muốn quay về phòng, vùi mình vào lớp chăn, vỗ về một điều gì đó xa xăm.

Một hộp bưu phẩm được gửi đến nhà Nàng vào một chiều cuối thu. Trên bưu phẩm rõ ràng là tên của Nàng nhưng tên người gửi thì hình như Nàng chưa nhìn thấy bao giờ. Cũng đúng thôi, Nàng đâu còn lại mảnh ký ức nào, một người như thế liệu còn thấy điều gì là quen được nữa chứ. Nàng cẩn thận bóc gói bưu phẩm, bên trong là một hộp giấy được bọc cẩn thận. Khẽ khàng nhấc nắp hộp lên, trước mắt Nàng là một cuốn nhật ký và một cuốn album. Nàng đọc từng trang từng trang một và xem thật kỹ từng tấm ảnh một trong cuốn album.

Từng dòng chữ con trai rắn rỏi trải dài trên trang giấy kẻ ô đơn giản. 

Ngày… Tháng… Năm

Bạn trai Loan vừa chia tay cô ấy. Tội nghiệp, cô ấy đã khóc hết nước mắt với mình. Dù sao, trong cái thành phố rộng xa lạ này, chỉ có mình là thằng bạn thân chí cốt, những lúc như thế này, cô ấy không tìm đến mình thì còn tìm đến ai. Hôm nay, cô ấy đã uống quá chén, từ trước đến giờ mình mới chứng kiến một người con gái đau khổ vì tình thì sẽ thê thảm đến mức nào. Mình đưa cô về khách sạn gần đó. Mong là sớm mai, khi tỉnh dậy nỗi đau của cô ấy cũng theo dòng nước mắt kia mà trôi đi. Bạn của tôi, cố lên nhé! Mình sẽ không bao giờ làm người yêu của mình phải đau đớn như thế, mình hứa đấy.

Mình về nhà. Đã khuya nhưng mình vẫn gọi điện cho em để chúc ngủ ngon. Điện thoại tắt máy. Quái, sao em lại tắt máy vào giờ này? Em đang ở đâu? Em bị làm sao? Lo quá, mình phải làm sao bây giờ? Giá em hiểu được lòng mình đang như lửa đốt. Xin em đấy, hãy cho anh biết em đang ở đâu?”

Nước mắt Nàng rơi đều theo từng trang viết, càng đọc ký ức càng trở về mạnh mẽ hơn. Trong phút giây đó, Nàng nhận ra mình như một con rối trong gánh xiếc cuộc đời, hôm đó, chính Nàng đã trông thấy Anh bước vào khách sạn với một người con gái khác. Và Nàng đã trả thù anh bằng cách biến mất khỏi cuộc đời anh mãi mãi, không một lời giải thích, không một câu vĩnh biệt. Bao nhiêu ký ức chợt ùa về như thác lũ, đè lên tim Nàng, choán đầy trong tâm trí Nàng, Nàng khó nhọc thở.

Trang nhật ký dừng lại vào đúng ngày hôm nay của 5 tháng trước. Ngày hôm ấy Anh đã viết: “Sáng nay, trong công viên, mình đã nhìn thấy em, chắc chắn thế. Với ai mình có thể không chắc, nhưng riêng em, ngay cả trong mơ mình cũng nhìn thấy rất rõ, lẽ nào trước mắt như vậy lại không nhận ra? Hình như em đã có bạn trai mới. Mình cuối cùng đã làm sai điều gì? Đã sai điều gì khiến em ra đi không một lời từ biệt như thế? Tối nay, mình đã bán máy ảnh. Mình sẽ ngừng chụp ảnh trong một thời gian, cho đến khi nào thấy đủ để có thể quên em. Tạm biệt em”.

Em xin lỗi – Nàng gào lên thảm thiết. Khuôn miệng mở ra, đôi gò má bị đẩy lên, nước mắt ứa ra rơi nhanh xuống khóe miệng. Mặn chát.

Nàng quay quắt trong cái mớ ký ức hỗn độn của chính mình. 

Anh giờ ở đâu? Giờ này anh ở đâu? Tại sao Anh lại gửi cho em tất cả những thứ này? Anh muốn em phải làm gì đây?

Nàng hét lên như thế rồi khụy ngã. 

Nàng nói lời chia tay với tình mới. Lý do: Không còn yêu.

Nàng không có ý định tìm Anh, cũng không cho tình mới một sự giải thích nào thêm. Riêng Nàng, Nàng hiểu rõ mình muốn gì và đang làm gì. Nàng muốn đi xa nơi này, muốn bắt đầu cuộc sống mới. Đó không phải là trốn chạy, Nàng muốn bình tâm. Phải, sau tất cả mọi chuyện, Nàng chỉ muốn bình tâm.

Máy bay cất cánh, lặng nhìn qua cửa sổ, lòng Nàng trải ra mênh mang… Nàng nhắm mắt… Kí ức hiện về. Nàng đã từng yêu Anh, yêu say mê và đầy kiêu hãnh. Nhưng cũng vì lòng kiêu hãnh mà Nàng đánh mất tình yêu của mình lúc nào chẳng hay. Giá như ngày đó Nàng thẳng thắn với anh để nghe 1 lời giải thích, giá như ngày đó Nàng đừng vội vàng ôm lấy lòng kiêu hãnh bỏ trốn khỏi cuộc đời Anh như thế thì đâu có kết cục hôm nay. Nhưng, tất cả đã muộn rồi. Nàng phải trả giá cho những dại khờ, nông nổi của mình bằng sự ân hận và nuối tiếc về sau. Nàng chưa hề yêu tình mới. Nàng không muốn làm khổ anh thêm nữa. Nàng trả lại tự do cho tình mới, trả lại sự kiêu hãnh một thời trẻ dại cho Anh... 

Riêng Nàng, Nàng giữ cho mình những ký ức, dù là không đẹp nhưng khuyết nó, Nàng không là Nàng nữa. Quá khứ cứ mãi là những điều làm hiện tại day dứt và ám ảnh. Nhưng không ai có thể chối bỏ nó, cũng như Anh, Anh là một phần tất yếu mà cô không thể chối bỏ trong cuộc đời mình.


(theo k14)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét